1
29 tuổi, sinh nhật hôm đó, chồng tôi tặng tôi một lọ nước hoa.
Tôi không kỹ, xịt lên người một cái, kết quả bị dị ứng sốc phản vệ phải vào phòng cấp cứu.
Thoát chết trở về, Phó Tư Niên mang theo thanh mai nhỏ ôm giỏ hoa đến bệnh viện thăm tôi.
Tôi bình tĩnh mở miệng muốn ly hôn.
Cô ta xông tới chắn trước mặt ta, vừa khóc vừa nhận lỗi:
“Chị Gia Gia, chị đừng trách tổng giám đốc Phó, lọ nước hoa này là ý của em.
Em chỉ thấy mùi hương đó rất hợp với chị thôi.”
Phó Tư Niên ôm lấy ta dỗ dành, rồi cực kỳ mất kiên nhẫn với tôi:
“Đừng hối hận.”
Lần gặp lại Phó Tư Niên là một tháng sau.
Ra viện, tôi về căn hộ dưỡng sức một thời gian mới quay lại biệt thự.
Bác giúp việc với tôi, từ sau ngày tôi nhập viện, ta chỉ về một lần, rồi chẳng thấy về nữa.
Tôi chẳng hề ngạc nhiên.
Anh ta đâu chỉ có một mái nhà này.
Anh ta còn một căn nhà khác với Triệu Linh.
Tôi lấy USB vào thư phòng, in ra hợp đồng ly hôn.
Hai bản, tôi ký xong, rồi gọi điện cho Phó Tư Niên.
Anh ta trở về thì trời đã khuya.
Tay xách túi quà.
Vừa bước vào nhà thấy tôi ngồi ở sofa, liền tùy tiện ra lệnh:
“Pha cho bát canh giải rượu đi, tối nay ăn với tiền tổng, uống nhiều quá, dạ dày khó chịu.”
Nói xong vứt túi quà lên sofa, thẳng một mạch lên lầu, tắm rửa thay đồ ngủ mới đi xuống.
Thấy túi quà vẫn còn đó, ta cầm lên đưa cho tôi.
“Quà bù sinh nhật cho em.”
Tôi không nhận, ta đặt lên đùi tôi, tôi đứng dậy nhấc nó qua một bên.
“Không định mở ra xem à?”
Tôi kéo khóe miệng chẳng nổi, ngẩng đầu ta.
Loại túi quà này trong nhà có đầy.
Bên trong là gì, tôi cần gì phải xem.
Từ khi kết hôn sinh con đến nay, mỗi lần tặng quà, ta chưa bao giờ để tâm.
Không là mỹ phẩm thì là túi xách, không thì là trang sức.
Đến cả túi xách cũng kiểu dáng hao hao nhau, trang sức cũng một dạng na ná.
Tặng quà cho tôi, không biết có tốn của ta ba phút không.
Anh ta không biết, quà ta tặng, có khi nửa năm sau tôi mới bóc.
Chỉ riêng lọ nước hoa đó, hộp đóng gói hơi khác.
Tôi mở ra xịt thử, vừa xịt xong đã hối hận.
Là hương hoa hồng.
Mà tôi dị ứng với hoa hồng, chỉ cần ngửi mùi cũng không chịu nổi.
Tôi lấy hợp đồng ly hôn chuẩn bị sẵn trên bàn trà đưa cho ta.
“Đây là hợp đồng ly hôn luật sư soạn sẵn, xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”
Anh ta sững lại, mãi vẫn không đưa tay nhận, chỉ hỏi:
“Canh giải rượu em nấu chưa? Để đi xem.”
Tôi mặc kệ ta đứng lên đi vào bếp.
Một lúc sau, ta quay ra, mặt sầm sì:
“Em chưa nấu.”
“Mệt, không muốn .”
Có lẽ dạ dày ta thật sự đau, ta đưa tay ấn bụng rồi ngồi xuống sofa.
Tôi giả vờ như không thấy.
Anh ta dịch lại gần, ôm eo tôi, hạ giọng xin lỗi:
“Gia Gia, lần này là lỗi của . Anh bận quá, nên mới nhờ Triệu Linh chuẩn bị quà giúp em. Thế này đi, đặt nhà hàng, ngày mai mình bù lại sinh nhật, không?”
Tôi ta, lắc đầu, gỡ tay ta ra, ngồi cách xa hơn một chút.
Sắc mặt ta sa sầm.
“Tại sao? Chỉ vì lọ nước hoa này thôi sao?”
Giữa tôi và ta, không phải vì lọ nước hoa này.
Mà là vì tác giả đã buông bút.
Câu chuyện ngọt ngào kết thúc rồi.
Anh ta có người khác trong lòng, tôi cũng có suy nghĩ riêng.
Chúng tôi không còn là cặp đôi nam nữ chính chỉ để ngọt mà ngọt nữa.
Ngày hôm sau khi kết hôn, tôi tỉnh lại với ký ức hoàn toàn.
Hóa ra mình là nữ chính trong một tiểu thuyết ngôn sủng.
Da trắng, dáng đẹp, lạnh lùng, giỏi giang, mỗi tội dị ứng với hoa hồng.
Còn Phó Tư Niên là nam chính trong sách: đẹp trai, cao ngạo, hay đau dạ dày, hết mực cưng chiều tôi.
Bốn năm đại học, chúng tôi nhau ngọt ngào muốn sâu răng.
Tối hôm liên hoan tốt nghiệp, chúng tôi ở bên nhau, ta không kiềm chế , tôi mang thai.
Tôi nghén nặng, ta thương tôi đến mức không cho đi , ở nhà để ta nuôi.
Bạn thấy sao?