Đi Theo Đại Lão [...] – Chương 1

Biết cùng bàn sau này sẽ trở thành đại lão của Cảng Thành, cậu ấy đi đâu tôi liền đi theo đó.

Tôi từ cùng bàn từng bước trở thành thư ký của cậu ấy.

Cậu ấy mua cổ phiếu gì, tôi cũng mua theo.

Cậu ấy đầu tư vào đâu, tôi cũng đầu tư vào đó.

Sau này, cậu ấy hỏi tôi:

“Lâm Chỉ Duệ, bao nhiêu năm rồi, em vẫn chưa chịu tỏ sao?”

Tôi sững người.

Đừng có vu oan cho tôi, thứ tôi là tiền!

Tôi lập tức từ chức, quay về công ty mình tổng giám đốc.

Phòng tổng giám đốc đã tuyển cho tôi một thư ký.

Ngày đầu tiên thư ký đi , tôi thấy Cố Chiếu Dật.

Anh ấy đầy ẩn ý: “Lâm tổng, chào buổi sáng. Ngài muốn uống cà phê không?”

Tôi: “…”

Xong rồi.

Chắc ấy đã biết ai là đối thủ giành đơn hàng với mình rồi.

01

Cố Chiếu Dật có một kẻ thù không đội trời chung, lúc nào cũng tranh giành đơn hàng với ấy.

Anh ấy căm hận người đó đến nghiến răng nghiến lợi.

Tôi lo lắng vuốt vuốt ngực, chỉ hận không thể mặc thêm một lớp áo để bảo vệ thân phận nhỏ bé của mình.

Không sai.

Người luôn giành đơn hàng với ấy chính là tôi.

Bề ngoài, tôi là thư ký đắc lực nhất của Cố Chiếu Dật.

Nhưng sau lưng, tôi lại là tổng giám đốc của công ty đối thủ của ấy.

Từ nhỏ, tôi đã hiểu một đạo lý: Đi theo sói thì mới có thịt ăn.

Năm mười lăm tuổi, tôi vô đụng vào Cố Chiếu Dật, va mạnh đến mức ngất đi, rồi mơ một giấc mơ thật dài về ấy.

Trong mơ, Cố Chiếu Dật – một người bình thường chẳng có gì nổi bật – sau này sẽ trở thành đại lão khét tiếng của Cảng Thành.

Còn tôi, chỉ là một nhân viên quèn, ngày ngày ôm TV ăn mì gói, cả đời lương không đủ mua một chiếc đồng hồ trên tay ấy.

Tỉnh dậy, Cố Chiếu Dật đang đỏ mắt, sốt ruột cầu thần khấn phật.

“Xin trời đất phù hộ, chỉ cần ấy tỉnh lại, con nguyện thi cuối kỳ rớt hết các môn.”

Mắt tôi cũng đỏ theo.

Dựa vào đâu mà sau này ấy ăn ngon mặc đẹp, còn tôi chỉ có thể ăn mì gói hương liệu, uống nước mắm pha hóa chất?

Quá bất công!

Cố Chiếu Dật rõ ràng là hoảng sợ.

“Bác sĩ, bác sĩ, giúp ấy kiểm tra lại mắt đi! Mắt ấy đỏ quá rồi.”

Anh ấy đang châm chọc tôi bị đỏ mắt (ghen tị) sao?

Tức chết mất!

Nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống.

Sờ lên trán, một cục sưng to tướng.

Khóc càng dữ hơn.

Cha mẹ hai bên chạy đến, mẹ Cố Chiếu Dật liền giơ tay chọc vào trán ấy, mắng:

“Con xem, bé xinh đẹp thế này, con đụng người ta đến chấn thương não, đầu óc bị ảnh hưởng thì sau này biết sao hả?”

Hu hu hu.

Mẹ ấy đúng là cùng một giuộc với ấy, độc miệng như nhau!

Nằm trên giường bệnh mấy ngày, tôi quyết định một chuyện vô cùng quan trọng.

Tôi phải học hành chăm chỉ, phấn đấu vươn lên, sau này nhất định phải vượt qua Cố Chiếu Dật.

Đều là con người, học cùng lớp, cùng thầy , dựa vào đâu mà ấy , còn tôi thì không?

Tôi với mẹ:

“Mẹ ơi, con muốn học bài.”

Mẹ tôi vừa vừa cố nén lại:

“Đừng học nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi, đợi khỏi hẳn rồi học.”

“Mẹ, con xin mẹ đấy, để con học đi, con học bài sẽ mau khỏe hơn.”

Mấy tiếng sau.

Thôi , tôi cũng không nhất thiết phải trở thành đại lão như Cố Chiếu Dật, một tiểu lão cũng .

Hôm sau.

Thôi bỏ đi, có những khổ cực không nhất định phải chịu, có những tài sản không nhất thiết phải phát.

Quân tử tiền, phải kiếm tiền đúng cách.

Mà sách vở thì không dạy tôi cách kiếm tiền.

Ngày thứ ba, tôi xuất viện.

Mẹ tôi lật tung cả nhà tìm kiếm:

“Lâm Chỉ Duệ, sách vở của con đâu? Sao con sách ra thế này? Không phải con con học bài sao? Sao lại vẽ đầy hình con nít lên trên thế này? Đồ nhóc con này…”

Sau ba ngày, tôi đã nghĩ thông suốt một chuyện.

Tôi – Lâm Chỉ Duệ – không phải dạng người có thể học giỏi.

Nhưng tôi thật sự rất muốn trở thành người giàu có.

Phiền chết mất!

02

Tôi nghỉ học mấy ngày.

Khi quay lại trường, Cố Chiếu Dật áy náy giúp tôi bổ sung bài vở. Tôi cố gắng tập trung nghe giảng, nghe một lúc lại mất tập trung, trong đầu dần hình thành một kế hoạch.

Tôi có thể đàn em của Cố Chiếu Dật.

Đi theo sói thì có thịt ăn, đi theo cừu thì chỉ có gặm cỏ.

Chỉ cần bám theo Cố Chiếu Dật, tôi kiểu gì cũng có miếng ăn!

Cố Chiếu Dật học rất giỏi. Trong giấc mơ kia, ấy thi đậu một trường đại học danh giá, rồi từng bước một phát triển sự nghiệp.

Với thành tích của tôi, chắc chắn không thể thi vào trường đó. Nhưng tôi có thể đi đường vòng – đăng ký hệ năng khiếu, vào khoa nghệ thuật của trường.

Sau khi quyết định xong, tôi không nhịn bật .

Cố Chiếu Dật dừng lại một chút, ngập ngừng :

“Bác sĩ… thật sự là cậu có thể xuất viện rồi sao?”

Nói cái gì hả!

Tôi trừng mắt lườm ấy, tôi khỏe như trâu đây này!

Tôi bắt đầu khổ luyện vẽ tranh.

Trước kia chỉ vẽ chơi bời cho vui, giờ thì nghiêm túc cầm bút, trân trọng từng nét vẽ như báu vật.

Còn về môn văn hóa? Không sao cả, tôi có Cố Chiếu Dật chống lưng!

Ba năm cấp ba, ấy gia sư miễn phí cho tôi suốt ba năm.

Đôi khi ấy cũng bực mình.

“Cái này mà cậu cũng không hiểu? Cậu có học hành tử tế không ?”

“Cũng tại cậu cả, đâm vào tôi tôi ngu đi đấy! Trước kia tôi thông minh lắm biết không?”

Cố Chiếu Dật nửa tin nửa ngờ, vì ấy chưa từng thấy trước kia của tôi ra sao, nên không thể phản bác .

Cuối cùng, ấy vẫn ngoan ngoãn chịu khó dạy tôi học.

Mẹ tôi muốn trả tiền gia sư cho ấy, ấy không nhận.

Thế là mẹ tôi bảo tôi thường xuyên mang đồ ăn thức uống cho ấy.

Nhờ tôi vỗ béo mà từ một thiếu niên gầy gò, ấy dần trở nên tuấn tú, điển trai hơn.

Có một ngày, tôi mơ thấy người mẫu vẽ tranh của mình biến thành Cố Chiếu Dật.

Tôi hoảng hồn.

Sao tôi lại có thể mơ thấy học theo kiểu này chứ!

Thật đáng xấu hổ!

Để chứng minh mình là một người ngay thẳng, trong sáng, không có suy nghĩ lệch lạc, tôi lập tức đăng ký khóa huấn luyện vẽ chuyên sâu, học tập theo chế độ khép kín, suốt nửa năm không gặp Cố Chiếu Dật.

Đến khi thi đại học xong, điền nguyện vọng, tôi cũng không gặp ấy. Tôi chỉ nghe ngóng trường ấy đăng ký, rồi ghi danh vào chính xác trường đó.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi và Cố Chiếu Dật trở thành đồng môn đại học.

Tôi ba ngày hai bữa chạy sang tìm ấy chơi.

Anh ấy đi đâu, tôi mặt dày bám theo đến đó.

Anh ấy đi gặp giáo sư, tôi liền rót trà, chuẩn bị bánh ngọt, giúp họ thoải mái trò chuyện, sau đó ngồi một bên nghe lén đầy thích thú.

Sau này, vì quá xuất sắc, Cố Chiếu Dật giáo sư mời tham gia dự án nghiên cứu.

Tôi giúp họ sắp xếp tài liệu, ghi chép số liệu, mọi thứ tôi quản lý đâu ra đấy.

Năm ba đại học, Cố Chiếu Dật xin quỹ khởi nghiệp của trường, bắt đầu tự dự án.

Tôi theo ấy đi gặp khách hàng.

Khách hàng hỏi:

“Đây là thư ký của cậu à?”

Cố Chiếu Dật thoáng sững sờ, sau đó bình tĩnh đáp:

“Đúng , ấy là thư ký của tôi.”

Từ hôm đó, tôi chính thức trở thành thư ký của Cố Chiếu Dật, theo ấy lập nghiệp.

Anh ấy mua cổ phiếu gì, tôi mua cổ phiếu đó.

Anh ấy đầu tư vào đâu, tôi cũng đầu tư vào đó.

Sau này, tôi lập công ty riêng, chuyên nhận những đơn hàng Cố Chiếu Dật lười tranh giành.

Dần dần, công ty của tôi cũng phát triển mạnh, đủ sức cạnh tranh với ấy.

Mà đã cạnh tranh, thì thành đối thủ.

Đến khi tôi kịp nhận ra, Cố Chiếu Dật đã xem tôi là kẻ thù số một.

Mỗi ngày ấy đều nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa tổng giám đốc công ty đối thủ.

Tôi nghe mà run bần bật, luôn có cảm giác…

Một ngày nào đó, Cố Chiếu Dật sẽ tra ra tôi chính là kẻ đó.

03

Tôi bưng cà phê vào, cẩn thận :

“Tổng giám đốc Cố, cạnh tranh thương mại có thắng có thua, chuyện bình thường thôi. Anh đừng để bụng quá, uống chút cà phê tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Cố Chiếu Dật cầm cốc cà phê uống một ngụm, ngón tay gõ nhịp nhẹ trên mặt bàn.

“Cô có quen người bên công ty đối thủ không?”

“…”

Tôi hoảng hốt.

Câu này… tôi phải trả lời thế nào đây?

Người bên đó đều là người của tôi.

Tôi lắc đầu, nghiêm túc :

“Không quen. Anh muốn gì? Tôi nghĩ cách giúp .”

Cố Chiếu Dật:

“Đối phương rất vượng tài, có cách nào phong thủy tài lộc của họ không?”

Cố Chiếu Dật rất tin vào tâm linh, từng có năm quyên góp một tỷ để trùng tu chùa chiền.

Tôi cũng hơi tin, dù sao thì cũng nhờ giấc mơ tiên tri, tôi mới có thể đi theo ấy ăn thịt.

Nhưng mà… tài vận theo kiểu tà môn thế này thì tôi không rành, dù sao tôi cũng luôn đi con đường chính đạo.

Tôi suy nghĩ một lúc, đề nghị:

“Hay là… tôi tìm người đổ nước sôi vào chậu cây phát tài của họ?”

Cố Chiếu Dật ngước mắt lên, vô cùng kinh ngạc.

Một lúc sau, ấy :

“Cũng .”

Tôi cũng kinh ngạc.

Lúc nào mà chỉ số IQ của ấy tụt xuống ngang tôi ?

“Tổng giám đốc Cố, thật đấy à?”

“Cô không tìm người sao?”

“Tìm .”

“Vậy thì đi.”

Tan , tôi quay về công ty riêng, tự mình đi đun một ấm nước sôi, sau đó đổ vào chậu cây phát tài.

Xin lỗi nhé, cây phát tài.

Tôi tuy mê tín, là mê tín có chọn lọc.

Hôm nay tôi không tin phong thủy lắm, nên đành để cậu ra đi.

Nhưng tôi vẫn không yên tâm, liền gọi điện cho em họ, hỏi nó có phải đang giành đơn hàng với Cố Chiếu Dật không.

“Đúng , chị! Khi nào chị nghỉ việc quay lại công ty đi?”

“Chờ thêm chút nữa.”

“Nếu không muốn nữa thì về đi, giờ chúng ta đâu cần tranh đơn hàng thừa của Cố Chiếu Dật nữa, công ty mình đủ sức cạnh tranh sòng phẳng rồi, chị không cần nội gián nữa.”

“Ừ, chị biết rồi, chờ thời điểm thích hợp chị sẽ từ chức.”

Ban đầu tôi định đợi Cố Chiếu Dật chuyển đến Cảng Thành rồi mới từ chức.

Nhưng không biết vì sao, đến giờ ấy vẫn chưa đi.

Trong mơ, ấy vừa tốt nghiệp đã đến Cảng Thành, sau đó vươn lên mạnh mẽ, chủ cả hai giới hắc bạch.

Nhưng bây giờ, ấy lại là một công dân gương mẫu, một doanh nhân nộp thuế đầy đủ, một thanh niên khởi nghiệp ưu tú, tư tưởng chính trực đến mức còn chính hơn cả hình vuông.

Chiêu thức cạnh tranh thương mại mà ấy nghĩ ra lại là bảo tôi đi tưới chết cây phát tài của đối thủ, chẳng có chút gì cao cấp, đẳng cấp cả.

Sau khi tôi tưới cây xong, em họ không giành đơn hàng của Cố Chiếu Dật.

Cố Chiếu Dật vô cùng hài lòng, sâu sắc tôi một cái.

“Có vẻ chiêu này rất hiệu quả.”

“…”

Tôi đau lòng.

Sớm biết cây phát tài linh như , tôi đã đổ nước sôi vào cây phát tài của Cố Chiếu Dật rồi!

Tôi nhắn tin cho em họ.

【Mua thêm một chậu cây phát tài. Loại to, đẹp, xịn nhất.】

Em họ nhắn lại ngay:

【Chị, sao chị biết cây phát tài bên mình bị ai đó tưới chết ? Đợi em bắt tên đó, em sẽ đổ nước sôi lên người hắn! Quá đáng thật!】

Tim tôi càng đau hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...