Di Sản Của Gia [...] – Chương 8

8

Ngăn tủ đầu giường hé mở, bên trong lóe lên ánh xanh khiến tôi giật mình – là một loại bao cao su tôi chưa từng thấy, vỏ ngoài in hình đường cong mập mờ, cạnh còn dính chút bụi xám chưa lau sạch, hẳn đã giấu ở đây lâu lắm rồi.

Tay tôi như bị bỏng, rụt lại, hộp rơi “bịch” xuống thảm, lăn ra một chiếc bao mỏng tang, gần như trong suốt.

Dưới gối còn có một quyển nhật ký.

Trang cuối cùng viết nửa năm trước:

“Kiều Nhiên, chẳng phải mày không cho tao ở nhà mày sao? Tao sẽ đến ít nhất mỗi tuần một lần. Nhưng sau này không cần nữa, lần tới tao sẽ đến… chính là ngôi nhà tân hôn của mày.”

Tôi gấp nhật ký lại, dạ dày quặn thắt.

Lái xe đến ngôi nhà mới chuẩn bị cho đám cưới. Đây là căn hộ tôi tự tay thiết kế, nửa năm trước mới sửa sang xong. Kiều Tuấn Viễn phải để bay hết mùi hóa chất, nên tôi chưa từng đến.

Mở cửa phòng tắm, rõ ràng có dấu vết sử dụng. Giường chiếu gọn gàng, không ra điều gì.

Tôi lục soát khắp nơi, không tìm thấy chứng cứ.

Sau đó, tôi nhờ một người chuyên thiết bị điện tử đến, chúng tôi thức trắng đêm lắp camera siêu nhỏ khắp căn nhà.

Ngày hôm sau, tôi mua vé máy bay đi Hải Nam, đặt chỗ ở trung tâm dưỡng thai, một mình bay đi.

Tôi với mẹ là muốn ra ngoài chơi vài hôm.

Ở Hải Nam, tôi đặt lịch thai, sau ca phẫu thuật thì nhập trung tâm ở cữ để tĩnh dưỡng.

Nằm trên bàn mổ, tâm trạng tôi đã bình tĩnh đến lạ.

Một người từ nhỏ đã muốn đẩy tôi vào chỗ chết, sao có thể tôi? Tôi ngu xuẩn đến mức nào, mới tin nổi lời ta?

Điện thoại kết nối camera, tôi theo dõi căn nhà mới theo thời gian thực.

Cuối cùng, một đêm, màn hình nhảy cảnh báo.

Khâu Nguyệt và Kiều Tuấn Viễn cùng nhau bước vào căn hộ.

Từ phòng khách đến phòng ngủ, mỗi bước chân của họ đều khiến tôi rùng mình.

Ngay trong ngôi nhà tân hôn của tôi, ra những chuyện dơ bẩn đó.

Kiều Tuấn Viễn, đúng là hết thuốc chữa.

Tôi lưu lại toàn bộ video.

Khi trở về, ta ôm lấy tôi, giọng như cưng chiều:

“Ngốc à, đi chơi cũng không với một tiếng.”

Nhìn gương mặt đó, tôi thấy ghê tởm tận cùng.

Mẹ hỏi bao giờ chúng tôi đăng ký kết hôn.

Tôi liếc ta:

“Mẹ, công chứng tài sản xong rồi mới đăng ký.”

Bàn tay đang nắm lấy tay tôi khựng lại, nụ đông cứng trên môi.

Bố lại :

“Công chứng gì chứ, tài sản sớm muộn chẳng phải đều là của hai đứa? Công chứng chẳng phải tốn thêm tiền sao?”

“Tại sao không công chứng? Lỡ một ngày nào đó Tuấn Viễn ngoại , chẳng phải con phải chia cả công ty cho người ngoài? Nếu nó có con riêng, con lại phải lấy tiền nuôi con hoang à?”

Bố phẩy tay:

“Con chỉ biết linh tinh. Tuấn Viễn không phải loại người như .”

Tôi nhạt, không gì.

Mẹ lại thấy tôi có lý.

Mấy ngày sau, Kiều Tuấn Viễn lạnh nhạt với tôi, tôi không tin ta.

Ngày trước tôi sẽ dỗ dành, còn giờ, chẳng còn tâm trạng.

Tôi đưa video cho mẹ xem. Bà run tay vì tức giận.

“Đồ súc sinh!”

Tôi trấn an mẹ. Kiều Tuấn Viễn còn nắm nhiều dự án trong tay, để tránh tổn thất cho công ty, tôi bảo mẹ cho ta nghỉ dài hạn, bàn giao công việc.

Ngày thường, chắc chắn không đồng ý. Nhưng gần đây thấy tôi có vẻ xa cách, nghĩ cần dỗ ngọt tôi, nên thuận theo.

Nửa tháng sau, toàn bộ dự án ta đều bàn giao xong.

Mẹ cho ta nghỉ hai tháng, là để đi hưởng tuần trăng mật.

________________

Ngày cưới, ngay trước mặt tất cả họ hàng, tôi chiếu đoạn video ta và Khâu Nguyệt ân ái trong căn nhà tân hôn.

Kiều Tuấn Viễn như phát điên, lao đến giật điện thoại trong tay tôi.

Tôi tát cho một cái.

Tuyên bố hủy hôn.

Mẹ cũng lập tức đuổi ta ra khỏi công ty.

Trong nháy mắt, Kiều Tuấn Viễn trở thành kẻ bị cả xã hội khinh bỉ.

Ngoại ngay trong nhà tân hôn, trong mắt người khác, đó là nhân phẩm bại hoại.

________________

Một năm sau, nhà họ Lục ngỏ ý liên hôn với mẹ tôi.

Tôi nhớ lại cảnh Lục Hàn Kiều Tuấn Viễn ở KTV.

Gia thế nhà họ Lục vốn xa vời đối với tôi. Đã không thấu lòng người, chi bằng vào tiền.

, tôi đồng ý qua lại với Lục Hàn.

Chú Kiều Hải Dương thì ngày ngày tìm đến bố tôi, khẩn cầu vì nghĩa năm xưa của ông nội, xin cho Kiều Tuấn Viễn thêm một cơ hội.

Bố tôi liên tiếp chất vấn:

“Tôi nuôi con ông hai mươi lăm năm, chẳng lẽ không bằng một tháng cơm năm đó cha ông cho cha tôi ăn?”

“Con tôi suýt chết trong tay con ông, đến giờ vẫn còn sợ nước, cũng không bằng một tháng cơm năm đó sao?”

“Con tôi ở bên nó hơn hai năm, còn phải một lần thai, cũng chẳng bằng một tháng cơm năm đó sao?”

“Kiều Hải Dương, ân giữa hai nhà chúng ta, đã trả hết từ lâu. Ngay cả tang lễ cha ông, cũng chính tôi đội khăn tang đưa tiễn.

Đừng lấy chút ân đó ra để ràng buộc tôi nữa. Từ nay về sau, hai bên coi như dứt khoát.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...