4
“Phê duyệt. Thanh toán lương, dứt điểm.” – Mẹ cúp máy, bóp trán thở dài.
Khi bố đi công tác trở về, tôi đã có thể vịn tường mà đi. Nhìn lớp bột trên lưng tôi, mắt bố đỏ ngầu.
Mẹ nhấc ngay gối ném thẳng vào ông:
“Kiều Cảnh Hồng! Ông giỏi thật đấy, nuôi đứa con trai như thế! Nhìn xem con tôi thành ra thế nào rồi? Trong lòng ông còn có mẹ con tôi không?”
Bố không né, chỉ nhỏ giọng:
“Nhẫn thêm mười tháng nữa thôi… chỉ mười tháng thôi.”
Mẹ trừng ông, hận sắt không thành thép:
“Mười tháng cuối cùng đấy, nhớ kỹ. Và Kiều Tuấn Viễn đã từ chức ở công ty. Nếu ông dám đưa nó quay lại, tôi lập tức ly hôn.”
Bố lập tức nịnh bợ:
“Không đưa nó về đâu, bà yên tâm.”
Tối đó, tôi không nhịn , hỏi mẹ:
“Mẹ, thật đi. Anh trai con có phải con riêng của bố không?”
Mẹ giơ tay tát bốp một cái:
“Nói bậy gì đó? Đừng đoán bừa.”
Nhưng tôi càng lúc càng chắc, Kiều Tuấn Viễn không phải con của mẹ.
________________
Nghỉ ngơi chưa đầy một tháng, tôi đã quay lại trường, dọn về căn hộ của mình. Cuối cùng, tôi cũng bỏ lỡ buổi biểu diễn.
Một lần đi xuống cầu thang, tôi chạm mặt Khâu Nguyệt. Họ ngay căn hộ tầng dưới.
Tôi biết ta cố , để chọc tức tôi.
Mỗi lần gặp, tôi không lời nào, ta luôn ném cho tôi ánh mắt khiêu khích.
Một tháng sau, hè đến. Mẹ cho tài xế đến đón tôi về.
Vừa bước vào nhà, không khí đã khác thường.
Kiều Tuấn Viễn và Khâu Nguyệt ngồi đó, bố mẹ tôi mặt mày u ám.
Không khí như bị rút hết hơi ấm, lạnh lẽo đến rợn người.
Bố ngồi chính giữa, ánh mắt thẳng băng chằm chằm vào tôi.
Mẹ thấy tôi, vội đi tới:
“Nhiên Nhiên về rồi, vào thu xếp chút, lát nữa ăn cơm.”
“Khoan, lại đây nghe cùng đi.” – Bố hạ bớt lửa giận, gọi tôi.
Khâu Nguyệt thấy thái độ của bố thì bất mãn:
“Tôi đang mang thai con cháu nhà này, mà các người mặc kệ? Lại còn đối xử tử tế với một đứa con vô dụng như nó? Trong bụng tôi là cháu đích tôn của nhà họ Kiều!”
Tôi thực sự không hiểu, sao đến giờ còn có người nghĩ con là “của nợ”.
“Bố, Khâu Nguyệt có thai rồi. Chúng con muốn kết hôn. Cô ấy chỉ cần 8,88 triệu tiền sính lễ và một căn hộ tân hôn. Nhà mình đâu thiếu tiền, sao không đáp ứng?” – Kiều Tuấn Viễn nôn nóng.
“Tám tháng nữa rồi .” – Bố trầm giọng cắt lời.
“Tám tháng nữa thì ấy sắp sinh rồi!” – Anh ta cuống quýt, quay sang mẹ: – “Mẹ, con rốt cuộc có phải con của mẹ không? Sao mẹ lúc nào cũng thiên vị em ?”
Mẹ không đáp, chỉ bố.
Khâu Nguyệt bỗng chống bụng đứng lên, tay xoa xoa:
“Bác , trong bụng cháu là máu mủ duy nhất của nhà họ Kiều. Kiều Nhiên là con , sớm muộn cũng gả đi, tài sản cuối cùng chẳng phải đều là của Tuấn Viễn sao?”
Mẹ đột ngột bật dậy, giận dữ quát:
“Hai đứa cút ngay cho tôi!”
Kiều Tuấn Viễn ưỡn cổ:
“Dựa vào cái gì? Đây là nhà tôi.”
Bố cuối cùng đặt ly xuống, nặng nề thở dài:
“Đây không phải nhà con.” – Giọng ông khàn mệt mỏi. – “Tuấn Viễn, chúng ta không phải cha mẹ ruột của con. Chuyện hôn nhân của con, chúng ta không có quyền quyết.”
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng nghe rõ.
Mẹ thở dài một hơi, như giải thoát.
Bố lại chậm rãi tiếp lời:
“Cha ruột con sẽ về sau tám tháng nữa. Con đã trưởng thành, muốn giữ lại đứa bé hay chờ ông ấy về quyết định hôn sự, hay tự mình kết hôn, tùy con.”
Anh tôi trừng mắt, không tin nổi:
“Bố, cho dù bố không muốn con cưới, cũng không cần bịa ra lý do vụng về như chứ?”
Anh lao đến trước mặt mẹ, bất ngờ quỳ rạp:
“Mẹ, ngày xưa mẹ rất thương con. Từ sau khi em rơi xuống nước, thái độ mẹ thay đổi. Khi đó con còn nhỏ dại, mẹ tha lỗi cho con không?”
Ký ức chợt ập về…
Năm tôi học lớp 2, một lần đi học về thấy trên bàn trà có chiếc xe điều khiển từ xa – quà mẹ đi công tác mua cho .
Tôi cầm chơi một lúc, xe va vào ghế, để lại vết xước.
Anh về, thấy thì nổi giận, ném xe xuống đất, túm tóc tôi lôi ra sân, đẩy thẳng xuống hồ bơi.
Anh ta quay người bỏ đi.
Hồi đó đã gần tháng Mười, nước lạnh buốt. Tôi chới với mãi mới quản gia phát hiện, nhảy xuống cứu rồi đưa đi cấp cứu. Tôi hôn mê suốt hai ngày.
Mẹ xem lại camera trong nhà, nổi điên muốn đánh chết .
Bố liều mạng che chở, mẹ cào rách cả mặt ông.
Mẹ đòi ly hôn, bố nhất quyết không chịu.
Mẹ kiện ra tòa, bố quỳ trước cửa nhà bà ngoại ba ngày. Cuối cùng, ông nhượng hết cổ phần công ty cho mẹ, lại giấy tờ tài sản, bà ngoại mới chịu hòa giải.
Ngay cả bà nội cũng đến, đánh bố một trận.
Bạn thấy sao?