Cả bàn bật ầm ĩ.
Chỉ có tôi là không nổi, im lặng uống nước trái cây.
Anh họ tôi không vui, chau mày than:
“Sao bà nội lại thế chứ? Cái xe con đang đi chỉ trả góp một phần, còn lại vẫn phải tự vay nợ.”
Bác cả xoa dịu ngay:
“Yên tâm, đợi bán xong căn tứ hợp viện, bố mua xe xịn cho con luôn!”
Anh họ nghe mới tươi nâng ly:
“Cảm ơn ba, nhờ ba mà con thành rich kid rồi!”
Cô út lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tôi thấy nên chia lại di sản. Tôi là người chăm bà nhiều nhất, cớ sao phần tôi lại ít nhất?”
Không khí lập tức căng như dây đàn.
Ba tôi đập tay lên bàn:
“Cô không vừa ý cái gì? Còn con Yaya nhà tôi là người ở bên bà từ đầu đến cuối, mà có cái gì đâu?”
“Bà già còn để lại cho tôi chỗ đồ cổ, bán đi chắc cũng cỡ cả trăm tỷ, còn muốn gì nữa?”
Cô út cũng đập bàn đứng bật dậy:
“Nói gì thì , tôi vẫn thấy không công bằng! Hôm nay, mỗi người chuyển khoản cho tôi mười tỷ, không thì tôi kiện ra toà! Coi ai đúng!”
Bác cả cũng nổi đóa:
“Cô muốn hoại cảm gia đình à? Được mấy chục triệu là nhân nhượng lắm rồi!”
“Đã là con đi lấy chồng, thật ra đáng ra không nên gì hết mới đúng!”
Cô út tức đến mức hất ly rượu vào mặt bác cả:
“Anh thì có tư cách gì mà ? Bao năm qua ăn bám mẹ, không đi ! Đến khi bà bệnh, là người đầu tiên vứt bà lại quê! Anh mới là đồ cặn bã nhất!”
Ba tôi vội đứng dậy can ngăn:
“Thôi đi, đừng cãi nữa. Nói cho đúng, người hiếu thảo nhất phải là con tôi. Tôi thấy mấy người nên nhường tài sản lại cho nhà tôi mới đúng!”
Cô út bĩu môi:
“Bà già ấy chỉ biết bắt nạt đứa nào yếu. Con bé nhà chăm sóc cả đời, cuối cùng cũng chẳng đồng nào!”
Tôi nghiến răng đứng bật dậy:
“Bà tôi không phải loại người như mấy người ! Có cãi thì cũng đừng phạm bà tôi!”
Cô út trừng mắt:
“Nói thì sao? Bà chính là cái đồ trọng nam khinh nữ, chết cũng chẳng đáng thương! Tôi cho biết, ba cũng không chia cho xu nào đâu, vì chỉ là đồ vô dụng thôi!”
Tôi quay sang ba, giọng nghèn nghẹn kiên quyết hỏi:
“Ba, sau này nếu bán chỗ cổ vật đó… ba có định chia cho con không?”
Ba tôi liếc mắt né tránh ánh của tôi, đưa tay gãi mũi :
“Con nghĩ gì nhiều , sau này con lấy chồng, ba chắc chắn sẽ để dành cho con một khoản của hồi môn.”
Cô út khẩy như dịp:
“Thấy chưa? Mày với tao đúng là hai con ngốc. Bỏ ra bao nhiêu công sức mà nhận lại chẳng bao nhiêu!”
Bác cả đập mạnh ly rượu lên bàn:
“Mày đang mỉa mai ai đấy? Cho mày bao nhiêu là chuyện của bà già! Không vừa ý thì mày đi mà xuống âm phủ hỏi bà ấy!”
Cô út nổi đóa, vớ ngay cái đĩa ném về phía bác cả:
“Tao cho mấy người biết, còn tao ở đây, đừng hòng bán nhà hay bán cổ vật! Tao mà tức lên là tao chơi tới cùng đấy!”
Cả nhà hàng trở nên hỗn loạn.
Tiếng cãi vã, tiếng bát đĩa vỡ, tiếng rượu vang đổ đầy sàn – tất cả hòa thành một mớ hỗn độn.
Tôi cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi nơi đó.
Ngoài trời trăng sáng sao thưa.
Tôi ngước bầu trời, bất giác nhớ lại những đêm năm xưa ngủ cùng bà trên mái nhà.
Tiếng ve kêu râm ran, bà cầm đèn pin, vừa đọc sách vừa kể chuyện cho tôi nghe…
Chợt, một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi.
Về đến nhà, ba lập tức gọi người đến đào ở chỗ bà từng là giấu đồ cổ.
Không ngờ thật sự tìm thấy vài chiếc rương gỗ.
Sau khi giám định, bên trong toàn là đồ sứ thời Nguyên, tinh xảo và hiếm có.
Giá trị ước tính thấp nhất cũng phải trên một trăm tỷ đồng.
Ba tôi mừng như phát điên. Đồ cổ còn chưa bán, ông đã vội nghỉ việc, lao đi vay tiền mua liền hai căn nhà –
một căn để ở, căn còn lại dành cho em trai tôi cưới vợ.
Ba ha hả:
“Yaya, con là con , sau này lấy chồng người ta có nhà rồi, con khỏi cần mua chi nữa.”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ vùi đầu vào đống sách, tiếp tục học hành chăm chỉ.
“Không mua thì thôi. Con thương ba mẹ bao nhiêu, ba mẹ sẽ thương con bấy nhiêu.” – tôi tự nhủ.
Mẹ vừa nghe liền nổi giận muốn dạy dỗ tôi.
Ba vội ngăn lại:
“Thôi kệ nó, nhà mình giờ tiền nhiều thế, sau này đâu cần nó nuôi.”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?