**6.**
Nhìn thấy tôi, biểu cảm của ta giống như gặp ma .
Cả khuôn mặt méo mó, hét lên với tôi: "Trần Mộc, điên à! Theo dõi tôi gì? Đây là nhà tôi, cút đi!"
Tôi giả vờ như chưa từng thấy chuyện gì, bước vào trong: "Thật trùng hợp, đây cũng là nhà của tôi."
"Nhà của cái gì! Không vào! Cút ra ngoài!" Mạnh Tâm Nhiên nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ra ngoài.
Thật nực , chỉ với cánh tay nhỏ bé của ta mà kéo tôi sao?
Hai ta đu trên chân tôi cũng không thể cản bước tiến của tôi.
Chúng tôi giằng co nhau cho đến khi vào đến phòng khách.
Những người giúp việc trong phòng khách thấy tôi đều kính cẩn, phản ứng của họ, kết quả giám định chắc hẳn đã có.
Từ trên lầu truyền đến tiếng , Trần Minh Nguyệt bước xuống cầu thang, Mạnh Tâm Nhiên khóc lóc chạy đến báo cáo:
"Mẹ! Con mụ điên này đánh con, con không cho ta vào, ta vẫn cố xông vào!"
"Con biết rồi, chắc chắn ta muốn vòi vĩnh nhà mình vì mẹ ta vừa chết!"
Tôi: "..."
Chị , chị có nghe mình đang gì không?
Đầu năm mới mà chị lại đang nguyền rủa ai thế?
Nhìn thấy mẹ ruột của tôi là bà Trần ánh mắt giật giật, tôi không khỏi cảm thấy chút thương cảm.
Mạnh Tâm Nhiên, cậu có cơ hội không biết tận dụng.
Trần Minh Nguyệt đứng trên cầu thang vẫy tay: "Tâm Nhiên, con lên lầu với mẹ, có chuyện mẹ cần với con."
Rồi bà tôi, gật đầu: "Chờ tôi một lát."
Được thôi, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chưa đầy vài phút tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt trên lầu, chắc là về chuyện giám định ADN, Trần Minh Nguyệt đã rõ mọi chuyện với ta.
Mạnh Tâm Nhiên vừa khóc vừa hét từ trong phòng chạy ra: "Con biết ngay mà! Mẹ không ưa con, không muốn nhận con nữa! Được, sau này nhà này có ta thì không có con! Con đi đây!"
Cô ta lục lọi hành lý trong phòng khách, trước khi đi còn liếc tôi một cái đầy hận thù: "Trần Mộc, cậu hài lòng chưa, là cậu đã đuổi tôi ra khỏi nhà!"
Trời ơi, chuyện này liên quan gì đến tôi chứ, tôi đâu có muốn ta đi đâu.
Đúng là ngồi yên mà nồi từ trên trời rơi xuống.
Tôi nghi ngờ rằng ta sợ bị vạch trần rằng ta đã biết mình không phải con ruột từ lâu, và đã cùng Vương Phượng Kiều lừa dối bao năm, nên tìm lý do để chạy trốn trước.
Mẹ ruột tôi có vẻ là người mềm lòng, Mạnh Tâm Nhiên dù không phải con ruột hai mẹ con đã sống với nhau bao năm, chắc chắn có cảm.
Chỉ cần ta không rối, nhà họ Mạnh luôn có chỗ cho ta .
Nhưng ta lại chọn cách hành xử cực đoan nhất.
Lại phải — Mạnh Tâm Nhiên, cậu có cơ hội không biết tận dụng.
Trần Minh Nguyệt từ trên lầu bước xuống, thở dài: "Tâm Nhiên đứa trẻ này bị mẹ nuông chiều hư hỏng, quá bướng bỉnh, gặp chuyện chỉ biết nổi giận."
Bà tôi, ánh mắt dịu dàng: "Con ngoan, bao năm qua con đã chịu thiệt thòi rồi, mấy ngày nay tôi cũng điều tra lại chuyện năm xưa, nghe Vương Phượng Kiều... không tốt với con lắm."
Nhắc đến Vương Phượng Kiều, khuôn mặt Trần Minh Nguyệt hiện lên chút giận dữ.
Cũng đúng thôi, con mình bị tráo đổi, người khác hưởng hạnh phúc, mẹ ai mà không đau lòng.
Tôi an ủi bà: "Đó không phải lỗi của mẹ, mọi chuyện đã qua rồi."
Trần Minh Nguyệt tôi, ánh mắt đầy thương: "Sau này mẹ sẽ bù đắp cho con, con có sẵn sàng tha thứ cho mẹ không?"
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng gọi: "Mẹ."
Tôi chỉ là người bình thường, tôi cũng khao khát của mẹ.
Bạn thấy sao?