Di Sản Bất Ngờ – Chương 3

**3.**

Mạnh Tâm Nhiên im lặng, tôi cũng chẳng bận tâm đến ta nữa, lên mạng tìm hiểu về chính sách giải tỏa ở khu phố nhà tôi.

Nhà tôiChính hay Di căn nhà cũ thuộc khu ổ chuột, sắp bị giải tỏa.

quyền đưa ra mức bồi thường khá tốt, trước đây Vương Phượng Kiều không hài lòng, dù nhà đã chuyển đi hết vẫn ép tôi sống trong đó, không cho đội giải tỏa vào.

Giờ bà ta đi rồi, tôi quyết định không phiền phức cho các cơ quan chính quyền nữa.

Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng giải tỏa để thủ tục. Vừa bước tới cầu thang, tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào ngoài hành lang.

"Đó là nhà của chúng tôi! Các người dựa vào đâu mà dỡ? Bồi thường còn thấp như thế, tôi cho các người biết tôi không đồng ý!" "Dù có chết, tôi cũng phải ch.ế.t trong nhà mình! Các người dám dỡ, chờ mà xem!"

Giọng nghe rất quen, tôi dừng bước, rẽ sang hướng khác và đi lên văn phòng từ cầu thang bên kia.

quá” án Văn D... tục hợp pháp, sau khi ký tên, tôi nhanh chóng nhận tấm séc bồi thường.

Giấy tờ đầy đủ, Nhân viên

phòng bắt tay tôi và cảm ơn rối rít: "Cảm ơn đã ủng hộ công việc của chúng tôi. Giá mà ai cũng có ý thức như thì tốt

Tôi cũng bắt tay ta: "Cảm ơn, cảm ơn tấm séc của các , và cảm ơn vì đã cho tôi gấp đôi chi phí chuyển đổi"

Ra khỏi văn phòng, tôi không khỏi cảm thán, xem này, người tốt sẽ đền đáp.

Mang tấm séc đến ngân hàng trước đây, khi quản lý thấy tôi, mặt ông ta trắng bệch.

Cho đến khi thấy tấm séc tôi cầm, mặt ông ta lại đỏ bừng. Rời khỏi phòng quản lý, tôi thăng hạng lên SVIP của ngân hàng và lại mang theo nhiều hàng hóa về.

Về khách sạn, tôi ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau bị tiếng điện thoại ầm ĩ đánh thức.

Mơ màng không rõ, tôi nhấc máy nghe, bên kia là tiếng gào thét của cậu tôi:

"Trần Mộc! Nhà không! Mau

đình, dựa vào đâu mà đồng ý dỡ! Mẹ vừa mất mà đã nhà bà, tiền bồi thường đâu? Có phải lấy rồi ra đây!”

( một lời, cúp máy và chặn số ngay lập tức.

Ông ấy ham mê cờ bạc, nợ nần chồng chất, giờ không trả nổi bắt đầu lo lắng, còn muốn chiếm tiền bồi thường của nhà tôi, còn đòi tôi vay tiền bằng chứng minh thư để trả nợ cho ông ấy, tôi nghĩ ông ấy đang mơ tưởng.

Bật chế độ máy bay và ngủ đến trưa, khi tỉnh dậy, tôi thấy có vài chục cuộc gọi từ những số lạ, tôi hoàn toàn không quan tâm.

Đến ba giờ chiều, văn phòng giải tỏa gọi điện.

"Trần Mộc phải không? Gia đình cậu đang chặn cửa văn phòng giải tỏa, đòi nhảy lầu!"

"Nghiêm trọng thế sao, báo cảnh sát đi!"

"Họ quyền sở

Đkhông sợ hữu hai căn nhà của gia đình có tranh chấp, đòi kiện chúng tôi dỡ bất hợp pháp! Cô có thể đến để giải thích

nhiên là , đúng lúc tôi chưa bao giờ thấy người ta nhảy lầu.

Đến văn phòng giải tỏa, tôi thấy cậu và mợ tôi chặn cửa văn phòng, xô đẩy với nhân viên.

Tôi nhíu mày, không phải muốn nhảy lầu sao? Sao lại xuống nhanh thế?

Cậu tôi vừa thấy tôi đã gào lên và lao tới: "Trần Mộc, đồ con cháu bất hiếu! Mẹ nuôi bao nhiêu năm, người vừa mất đã nhà bà, không một lời, đó là nhà của gia đình họ Vương chúng ta! Cô đúng là đồ vô lương tâm!"

Ông ta gào thét đầy cảm , tôi nghe mà không có chút d.a.o nào.

Có gì mà không , nhà của tôi tôi tự quyết định, hợp hợp lý hợp pháp.

Khi ông ta lao tới, phải vượt qua ba nhân viên, tác quá mạnh, trượt chân, suýt nữa quỳ trước mặt tôi.

Tôi vội đưa tay đỡ I sao!" "Mất I ta: "Ôi cậu ơi, không thể thể ! Đầu năm mới mà cậu không phải muốn rút ngắn tuổi thọ của tôi

trí rồi! Nhà của chúng tôi bị dỡ mà!"

Mợ tôi nhanh chóng ngồi bệt xuống đất, bắt đầu gào khóc.

Mợ tôi khi còn trẻ có giọng rất to, vang khắp hàng xóm láng giềng, không ai sánh kịp.

Hai vợ chồng, một người , một người , một người bạo lực, một người tấn công bằng lời , chỉ là mấy năm nay bị đòi nợ bạo lực dằn

vặt, thể lực không còn như trước, vốn từ cũng không cập nhật, nên bây giờ gặp chuyện là lăn ra đất.

Tôi nhắc nhở: "Mợ à, đó không phải là nhà của mợ, đó là nhà của tôi"

"Nhà của ? Đó là nhà của gia đình họ Vương chúng tôi!" Cậu tôi đứng phắt dậy, đưa tay muốn kéo áo tôi, "Con bé c.h.ết tiệt, giờ cánh cứng rồi dám cướp nhà của tôi, xem ông đây có đánh c.h.ế.t không!"

Nhân viên văn

gắn ở giữa, lãnh trọn mấy cú đ.ấ.m thay tôi.

Tôi cảnh cáo: "Đây là cơ quan việc của chính phủ, tốt nhất cậu đừng có thủ"

"Cái i đánh đấy! Có giỏi thì báo cảnh sát đi!" Ông ta chỉ tay vào mặt tôi đe dọa. "Để cảnh sát tới tôi sẽ kiện và văn phòng giải tỏa chiếm đoạt tài sản!"

Vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng:

"Chúng tôi là cảnh sát, ai báo cảnh sát?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...