Đi Học Thay Có [...] – Chương 3

[9]

Hôm nay tôi về hơi muộn, lệ thấy Tống Dương ở cửa ký túc xá, hình như cậu ấy đã đợi ở đây rất lâu rồi.

“ Ối khách quý, Tống Dương, mặt trời sắp mọc từ phía tây rồi sao, cậu tìm tôi có việc gì đấy!" Tôi quái gở* trêu chọc Tống Dương, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.

(*âm dương quái khí)

“Cái này cho cậu đấy.” Cậu ấy đưa cho tôi hộp quà màu xanh đậm buộc bằng một dải ruy băng rất đẹp.

“Đây là cái gì?”

“Cảm ơn cậu lần trước đã giúp tôi, đây là, đây là quà tôi tặng cậu.”

Chuyện mà Tống Dương đang đến là lần trước, khi cậu ấy lên thuyết trình bài nhóm của chúng tôi, thì đột nhiên khuy măng sét* bị rơi mất một cái từ lúc nào không hay, tôi đã vội vàng lấy ra một cặp khuy măng sét định đưa cho Thi Quân ở trong cặp và đưa cho cậu ấy.

(*khuy tay áo)

Tống Dương mặc áo sơ mi rất đẹp, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ khiến cậu ấy có chút điềm tĩnh, thu lại dáng vẻ tùy tiện hàng ngày, cũng có dáng vẻ đàng hoàng như quý ông.

“Còn nữa, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp nữa.”

“Hả?” Nụ chưa kịp tan biến đã cứng lại.

"Thi Quân, thật ra tôi không thích với cậu một chút nào cả, thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa, tôi đã có rồi, tôi không muốn chúng ta tiếp tục với nhau nữa."

Hóa ra Tống Dương ghét tôi đến , mà trước đây cậu ấy giả vờ như thật.

"Vậy đó, tôi hy vọng cậu học tập chăm chỉ và cố gắng tiếp với nhiều thứ khác nhau. Không cần cố chấp với đoạn cảm này. Cậu thực sự là một người rất tốt. Tạm biệt, Thi Quân." Tống Dương bỏ đi như chạy trốn.

Thật ra tôi không hiểu lời Tống Dương mấy, nếu tôi là người rất tốt, tại sao lại không muốn với tôi?

Tôi cầm hộp quà bước vào ký túc xá.

Chỉ là bè mà thôi, hơn nữa tôi sắp rời đi rồi, vừa vặn lúc Thi Quân quay lại cũng không phải giả bộ với cậu ấy, tôi không thể tìm thấy điều gì hạnh phúc hơn thế này hahaha. Tôi vui đến nỗi muốn rơi nước mắt.

Quà tặng là một cặp khuy măng sét thiết kế hình bánh răng, bánh răng khoét rỗng có thể đóng mở. "Tặng Thi Quân"

Tôi chưa bao giờ hiểu sao một người có thân nhiệt ba mươi sáu độ lại có thể ra những lời lạnh lùng như , chắc là do ngay từ đầu, Tống Dương đã không có trái tim.

Thế thì tôi buồn cái gì?

Tống Dương, người đưa tôi đến phòng y tế. Tống Dương, người mua bữa sáng cho tôi. Tống Dương, người cùng tôi hoàn thành bài tập nhóm. Tống Dương, người cùng tôi đi ăn rất nhiều lần, vì cậu ấy không thích tôi gầy gò, nhỏ bé và Tống Dương, người che chở cho tôi khỏi mưa gió. Một Tống Dương hăng hái trên bục giảng, tặng quà cho tôi và lời tạm biệt.

Người ta dường như luôn có thể dễ dàng thích một người luôn ở bên cạnh mình, cho đến ngày hôm nay, lúc Tống Dương lời tạm biệt, tôi mới nhận ra mình đã thực sự thích người ở bên tôi trong thời gian dài.

Thi Quân có thể mất đi một người tốt, Thi Vi đã không còn cơ hội.

Tôi không mang theo nhiều đồ, nên nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, tôi đặt chiếc hộp màu xanh đậm vào phần trong cùng của vali.

“Chị, chị yên tâm, khoảng thời gian này chị không đặc biệt ra chuyện gì chứ. Tống Dương đã đoạn tuyệt quan hệ bè với em rồi, nên không tính.”

"Không có, em không có nhiều bè, nên cũng không ai phát hiện ra chị không phải em cả."

Tôi sẽ rời đi và Thi Quân sẽ nhanh chóng hòa nhập lại cuộc sống đại học sau khi trở về. Đã đến lúc tôi phải buông bỏ mọi thứ đã xảy ra ở đây, quay lại với thân phận Thi Vi của mình.

[10]

Nhưng nó không dễ dàng như tôi tưởng tượng.

Dường như trong lòng tôi luôn có một cảm giác khó tả, giống như cơn đau âm ỉ do con d a o cùn cứa mãi không đứt.

Tôi luôn vô thức cơm cho hai người khi ăn, lưu lại trong tiềm thức khi lướt qua những điểm tham quan mới mở gần đó, buột miệng "Đi thôi Tống Dương" sau giờ học, mua nước rồi theo thói quen đi bộ đến sân bóng rổ, và liên tục sờ vào khuy măng sét mới trên áo sơ mi của tôi.

Tôi cảm thấy mình giống như bị ốm, rõ ràng mới trải qua vài ngày mà giống như đã trải qua nhiều năm trời rồi . Tôi như người đàn ông đuối nước tuột mất khúc gỗ trôi dạt mà hắn vừa bắt .

Tôi luôn nghĩ về những ngày tháng tôi và Tống Dương ở bên nhau, chúng tôi rất ăn ý, giống như người đời của nhau. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đến lớp, cùng nhau thức khuya đồ án, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau bị viết tường trình, cùng nhau lên sân khấu nhận giải.

Thói quen hai người khiến tôi thấy đơn. Tôi bắt đầu mơ thấy Tống Dương hết lần này đến lần khác, tôi không bao giờ gặp lại Tống Dương nữa.

"Nếu tôi , tôi thích cậu thì sao? Mối quan hệ bây giờ của chúng ta sẽ khác đi chứ?"

Trong giấc mơ, tôi cố gắng ra những lời mà tôi đã nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần trong miệng.

Tôi mừng vì mình đã sớm tỉnh lại, sẽ không phải nghe những lời cay độc và tàn nhẫn của Tống Dương, giống như cậu ấy đã từng với năm đó.

Thi Quân cũng gần đây tôi trở nên rất kỳ lạ, như thể tôi đã mất đi linh hồn. Kỳ lạ như Tống Dương .

“Tống Dương?” Ý thức của tôi quay trở lại khi nghe thấy cái tên quen thuộc. "Có chuyện gì với cậu ấy ?"

"Ai biết gần đây cậu ấy mắc b ệ nh gì, cùng phòng gần đây luôn thấy Tống Dương lén lút thứ gì đó, vừa đến gần sẽ bị đuổi đi. Hơn nữa, cậu ấy còn lén hỏi các cùng lớp tại sao em không thường xuyên ở ký túc xá.Chị có nghĩ rằng cậu ấy rảnh quá không có việc gì không? Chị ơi, bọn em không quen nhau, này, hay cậu ấy là b i ến thái.”

“Đúng rồi, em nghe cậu ấy bị lừa.”

“Bị lừa?” Tim tôi thắt lại, có lẽ tôi và Thi Quân đã bị phát hiện.

"Chà, hình như cậu ấy tham gia diễn đàn nào đó, và bị lừa mất 500 tệ qua điện thoại, giảng viên hướng dẫn đã chuyển tiếp bảo bọn em ý hơn."

"Chị! Chị xem, cậu ấy sẽ không có hứng thú với em đúng không? Gần đây cậu ấy luôn hỏi về em! Chị, em gặp nguy rồi!" Tôi nghe Thi Quân cao giọng trong điện thoại, cảm thấy bực bội. Tống Dương, cậu ấy đang cái quái gì ?

[11]

Hôm nay, Thi Quân rủ tôi đi ăn tối tại một nhà hàng mới mở gần đó.

gần đây tâm trạng tôi không tốt nên muốn đưa tôi ra ngoài thư giãn.

Tôi để tóc dài và một lần nữa mặc vào chiếc váy xinh đẹp. Mặc dù tôi và Thi Quân là chị em sinh đôi, tôi trông thanh tú và xinh đẹp hơn một chút.

Chắc chắn rồi, tôi xinh đẹp như , chỉ có Tống Dương mắt mù mới không ra thôi.

“Đây, Thi Quân!” Tôi vẫy tay với Thi Quân.

"Chị, em nghe nhà hàng này rất ngon, rất nhiều người trong trường bọn em tới đây ăn." Thi Quân khoác vai tôi đi về phía nhà hàng.

Để tôi vui, thằng nhóc ngốc nghếch này đã kể cho tôi nghe những chuyện suốt cả quãng đường, khiến tâm trạng của tôi đã thoải mái hơn rất nhiều. Vì , cũng không ý đến Tống Dương đang lén lút đi theo sau.

Thi Quân hôm nay mời khách, nên tôi mạnh dạn mở hai chai r ư ợ u, định bụng mượn r.ượ.u giải sầu, r ư ợ u cay đến mức rơi cả nước mắt.

R ư ợ u giúp giải sầu đều là giả, thứ khó uống như này sao có thể uống .

Tôi từ nhà vệ sinh quay lại thì thấy Tống Dương.

Cậu ấy giữ chặt cánh tay Thi Quân, vẻ mặt ai oán như bị bỏ rơi, đôi mắt đỏ hoe, khắp người nồng nặc mùi r ư ợ u chất vấn Thi Quân.

"Cô ấy là cậu sao? Kẻ lừa đảo, không phải cậu thích tôi nhất sao?"

Thi Quân chấn . Nó không hiểu tại sao người đường đường là trùm trường lại đột nhiên túm lấy người không liên quan gì đến mình để hỏi một câu như .

“Bạn học Tống, cậu có nhận nhầm người không?” Thi Quân lắp bắp trả lời, ánh mắt hướng về phía tôi cầu cứu.

Tống Dương quay đầu lại tôi, mặt đỏ lên.

"Người không mới là người thứ ba! Cô buông tha cho cậu ấy đi!"

Tôi tiến lên một bước rồi dừng lại, hơi nghi ngờ liệu có phải cậu ấy bị người ngoài hành tinh chiếm mất thể x á c hay không?

Xem ra không thể giấu nữa, mặc dù tôi không hiểu tại sao hôm nay Tống Dương lại đến đây, tôi luôn muốn cho Thi Quân một lời giải thích. Tôi đến gần Tống Dương, đỡ lấy cậu ấy, sau đó bất lực cậu ấy.

“Tống Dương, cho rõ, tôi là ai.” Tống Dương vẻ mặt mơ màng, ngẩn người.

“Cậu là Thi Quân, có hai Thi Quân.”

Tôi Tống Dương, hiển nhiên hôm nay không phải thời điểm thích hợp để chuyện.

"Thi Quân, chị đưa cậu ấy đi trước, chị sẽ giải thích với em sau."

Tài xế vẫn là người lần trước.

Nhìn chàng trai say r ư ợ u, mắt đỏ hoe ngồi ở ghế sau, tài xế suy nghĩ một chút rồi thận trọng : "Không bắt ép thì để cậu ấy đi đi."

"Cháu không tin." Tống Dương gắt gao chằm chằm chính mình qua gương chiếu hậu.

"Một thanh niên tốt có tương lai sáng lạn như cháu sao phải khổ sở đi chen chân vào cảm của người khác gì."

“Chen chân?” Tống Dương hoài nghi hỏi lại, rồi lại tự trả lời.

"Không phải. Người cậu ấy thích là cháu." Tống Dương xong, ngà ngà say chìm vào giấc ngủ.

Tôi chằm chằm vào góc nghiêng của Tống Dương, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào lưng và lông mày cậu ấy. Hôm nay Tống Dương vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng đó, cổ áo mở rộng, trông như một con thú nhỏ bị bỏ rơi. Cậu ấy là ai? Ai thích cậu ấy? Cậu ấy đang thích ai? Người đó, sẽ là tôi sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...