ết hẳn rồi. Tôi nghĩ rằng, nếu như bị đưa về đó, thì tôi thà tự ngã ch///ết còn hơn.”
“Như vậy, tôi cũng coi như được giải thoát.”
“Tha thứ cho anh đi, Nhu Nhu, là anh sai rồi, anh thật sự …” Cố Nhược muốn nói tiếp, nhưng khi nhìn vào đôi mắt vô hồn của tôi, anh ta đột ngột dừng lại.
Có vẻ như anh ta già đi cả chục tuổi trong tích tắc, cái cổ bất lực cụp xuống, lết từng bước nặng nề, chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôi nhìn theo bóng lưng hơi khom của anh ta, không buồn không vui.
Anh ta cầu xin với tôi, trông thật thảm hại.
Trong đời này, không bao giờ tôi có thể tha thứ được nữa.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta và Giang Tố Tố vì những gì họ đã làm với tôi.
Cố Nhược, lần này, em thật sự không cần anh nữa rồi.
Bạn thấy sao?