3.
Nhìn thấy ông nội lên tiếng, mọi người, kể cả trưởng thôn đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trưởng thôn cung kính cúi người trước ông nội:
“Đều là lỗi của ta, nuông chiều thằng nhãi Phú Quý quen, ch.ết Thành Công, lão à, lão cần gì thì cứ cầu, tất cả đều để ta gánh chịu!”
Ông nội phớt lờ lời nịnh nọt của trưởng làng:
“Mấy người đi đi, ta sẽ chuẩn bị cho tối nay, đến lúc đó thì ông chỉ cần đúng giờ đưa Phú Quý tới là .”
Thấy hai bên đã đạt sự đồng thuận, những người đứng vây quanh sân trong nháy mắt cũng giải tán hết.
Ông nội vào nhà lấy ra một chiếc đèn lồng giấy.
Ông nội tôi là thợ đèn lồng.
Những chiếc đèn lồng ông có hình vuông, khác hẳn với những chiếc đèn lồng ở các phiên chợ hay những lễ chùa.
Những chiếc đèn lồng này nền trắng, chữ đen, trông chẳng đẹp chút nào.
Ông nội mỗi tháng chỉ bốn chiếc, lại không bao giờ lo lắng về việc bán chúng.
Tôi trước đây không hiểu , tại sao ông chỉ là người đèn lồng lại kính trọng đến .
Cho đến một ngày, ông bắt đầu dạy tôi cách đèn.
4.
Quan tài chứa xác em trai đặt giữa sân.
Mẹ đã cất đi vẻ cay nghiệt trước đó, chăm chỉ theo sự chỉ đạo của ông.
Sắp xếp xong, nhân lúc mẹ tôi đi ra ngoài vứt đi những mảnh giấy còn sót lại.
Ông nội nhẹ giọng gọi tôi:
“Chiêu Đệ, con qua đây.”
Tôi bước tới chỗ ông nội, ông chỉ vào chiếc đèn lồng và với tôi:
“Con còn nhớ những gì ông nội đã dạy trước đây không?”
Tôi gật gật đầu, vào cái bàn trước mặt.
“Con đã học cách đèn, vốn định đợi đến khi ông không thể nữa rồi mới truyền ngón nghề này lại cho con, có vẻ như hôm nay ông sẽ phải dạy con cách vẽ đèn trước thời hạn rồi...”
Mỗi lần ông nội vẽ lồng đèn, đều cầu tôi đứng bên cạnh xem, đây là lần đầu tiên ông để tôi tự .
Tuy là đã xem không biết bao nhiêu lần đây là lần đầu tiên tôi tự mình nên vẫn rất căng thẳng.
Tôi cầm con dao trên bàn lên, rạch một đường nhỏ trên ngón tay, m.áu đỏ tươi tràn ra, tôi cẩn thận nhỏ vài giọt m.áu vào nghiên mực đặt trên bàn.
Nhấc que mực ở gần đó lên và mài cho mực hòa lẫn với m.áu.
Sau đó, lại trịnh trọng cầm lấy bút lông ngấm đầy mực cùng m.áu, ở bốn mặt lồng đèn mỗi mặt đều viết lên 3 chữ "Chu Thành Công".
Ở cự ly gần, sẽ thoang thoảng ngửi mùi rỉ sét dễ chịu tỏa ra từ vết mực đen.
Chỉ cần đợi đến khi màn đêm buông xuống, giờ Tý 3 khắc khi cổng địa ngục mở ra và thắp sáng nó.
Thì đèn lồng quỷ đã hoàn thành.
Đây cũng là công việc kinh doanh của ông nội tôi.
Chiêu hồn.
5.
Nhưng không đợi trời tối hẳn.
Khi hoàng hôn vẫn còn treo ở phía chân trời, cánh cửa nơi sân nhỏ đã bị đẩy ra cùng với một tiếng cọt kẹt lớn.
Trưởng thôn kinh hồn bạt vía, loạng choạng đi vào, quỳ phịch xuống trước mặt ông nội.
“Ông ơi, xin hãy cứu lấy Phú Quý của nhà chúng tôi với! Nhà họ Chu chúng tôi đời truyền đời, đến đời Phú Quý thì chỉ còn mỗi nó thôi.”
Ông ta quỳ xuống đất, vừa ôm lấy chân ông nội vừa khóc lớn.
“Nhưng Phú Quý ngày thường không như thế này đâu, nó là bị trúng tà rồi, xin ông hãy cứu lấy nó!!”
Mẹ ở một bên khẩy:
“Trúng tà rồi? Trúng tà rồi à! Trúng tà tốt lắm! Ai bảo nó đánh ch.ết con trai bảo bối của ta!”
Ông nội không để ý tới lời mỉa mai của mẹ mà cầm chiếc đèn giấy trên bàn lên, lạnh lùng với trưởng thôn:
“Đèn quỷ mỗi tháng chỉ thắp 4 cái, vì để cứu Thành Công, tối nay ta sẽ thắp chiếc đèn thứ năm. Người ra đèn lồng phải dùng mạng sống của mình để thắp nếu lượt thắp đèn vượt quá số lượng đã ấn định.”
Tôi ở bên cạnh thắc mắc:
“Nhưng chiếc đèn này…”
Ông nội liếc tôi một cái:
“Chiêu Đệ, nổi gió rồi, con đi vào trong phòng lấy áo khoác ra cho ông đi!”
Lúc tôi đi lấy áo khoác ở trong phòng, chỉ nghe thấy trưởng thôn và ông nội chuyện rồi vỗ ngực bộp bộp ở ngoài:
“Ông yên tâm, cái mạng này của ông, tôi nhất định sẽ đền!”
Tôi rất hoang mang, rõ ràng là đèn này do chính tay tôi mà.
Ông nội từng với tôi rằng, mỗi tháng chỉ có thể tối đa bốn chiếc đèn quỷ, nếu số lượng vượt quá con số ấn định sẵn, người đèn lồng sẽ có nguy hiểm về tính mạng, vì lần này vì để chiêu hồn em trai nên ông mới cầu tôi .
Sử dụng m.áu từ đầu ngón tay của người chế tạo vật dẫn, có tác dụng triệu hồi linh hồn người đã ch.ết sống lại trong vòng bảy ngày sau khi ch.ết.
Đây là chiếc đèn đầu tiên tôi thắp lên trong tháng này.
Vốn chẳng cần bồi thường, đền bù mạng người gì cả.
Nhưng tại sao ông lại cố ý để tôi tránh mặt đi?
Bạn thấy sao?