Quay lại chương 1 :
Một người khẩy: “Thế thì sau này có cưới tiên nữ, tôi cũng không thấy lạ.”
Sau đó, tôi và Lục Dĩ Bạch kết hôn — từng là tin tức chấn .
Chỉ sau một đêm, điện thoại tôi ngập tràn tin nhắn chưa đọc.
Ai cũng hỏi tôi: “Cậu thật sự cưới Lục Dĩ Bạch à?”
Và chuyện thứ hai, chính là bây giờ.
Tôi muốn nhờ ba giúp đỡ Lục Dĩ Bạch.
Ba tôi một hồi lâu, cuối cùng nhíu mày : “Nghe nó không tốt với con cho lắm.”
Tôi cố chấp cãi lại: “Không đâu, ấy đối xử với con rất tốt.”
Ba thở dài, sau cùng khoát tay:
“Về đi.”
Ông việc rất nhanh. Không lâu sau, vấn đề của công ty chi nhánh kia đã giải quyết.
9.
Tôi vừa nhận tin, lập tức chạy về nhà.
Sáng nay ra khỏi nhà, tôi ho vài tiếng, cổ họng hơi đau. Anh đã để ý, còn buổi tối sẽ nấu canh cho tôi.
Tôi vừa vào nhà, thì thấy vừa nấu xong, đang định nhắn tin cho tôi.
Tôi chạy đến trước mặt , hiếm khi vui đến , đưa thứ trong tay cho xem: “Vui không?”
Anh rất lâu mới dời mắt đi, khẽ đáp: “Ừ.”
Rồi giơ tay, rất tự nhiên xoa nhẹ lên đầu tôi: “Ừm.”
Tất nhiên, rất lâu sau tôi mới biết —
Lần đó, thật ra chỉ là lui một bước để tiến ba bước.
Tôi khi ấy còn tưởng mình giúp , nào ngờ lại thành cản trở.
Tối hôm sau, chúng tôi hẹn nhau ra ngoài ăn mừng.
Nhưng đến giờ hẹn, Lục Dĩ Bạch vẫn không đến.
Tôi gọi điện cho , máy tắt nguồn.
Gọi cho trợ lý của , người đó cũng không biết đang ở đâu.
Tôi đợi đến khi nhà hàng đóng cửa, đành phải quay về.
Nhưng vừa mở cửa, tôi lại thấy một người hoàn toàn không ngờ tới — Chu Thiền.
Tóc ấy còn ướt, chắc mới tắm xong, trên người đang mặc áo sơ mi của Lục Dĩ Bạch.
Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn bừng tỉnh.
Tôi tự hỏi chính mình, rốt cuộc mình đang vui cái gì chứ — niềm vui, tương lai của , vốn dĩ đâu phải chuyện tôi chia sẻ.
Tôi khẽ với ấy, rồi thay giày, bước vào trong nhà.
Lục Dĩ Bạch đang nằm ngủ trên sofa, đã thiếp đi từ lúc nào.
Lúc tôi đi ngang qua chiếc chăn trên người rơi xuống đất.
Tôi đang định cúi xuống nhặt thì Chu Thiền đi tới, lấy luôn từ tay tôi.
Cô ấy cúi người, tác rất dịu dàng.
Lục Dĩ Bạch bất ngờ túm lấy tay ấy, giọng khàn khàn: “Đừng đi…”
Chu Thiền nhẹ: “Tình cờ gặp ở ngoài thôi. Em bị khách khó nên uống hơi nhiều, ấy không yên tâm nên đưa em về. Chị đừng hiểu lầm.”
“Dĩ Bạch mệt quá nên ngủ luôn rồi.”
Tôi đáp: “Ồ. Vậy chăm sóc ấy cho tốt nhé.”
Nói rồi tôi lên lầu, ngủ một giấc không biết trời đất.
Tôi nghĩ: Ly hôn sớm đi thôi.
Cái danh “vợ của Lục Dĩ Bạch”, ai thích giữ thì giữ.
Sáng hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy đã thấy Lục Dĩ Bạch đứng cạnh giường.
Ánh mắt âm u, giọng trầm xuống:
“Tô Chỉ.”
“Em gan cũng to thật.”
“Phụ nữ khác đã vào tận cửa, còn em thì ngủ ngon lành ở đây?”
10.
Tôi lập tức tỉnh hẳn: “Hả? Còn ai đến nữa?”
Lục Dĩ Bạch thu lại ánh mắt, không gì.
Tôi hiểu ra: “Cô ấy đâu phải người ngoài.”
Thậm chí, chẳng mấy chốc, ấy sẽ là nữ chủ nhân thật sự của ngôi nhà này.
Lục Dĩ Bạch tôi, khẽ thở dài, cuối cùng chỉ : “Hôm qua …”
Tôi phất tay: “Không sao đâu, em cũng không đợi lâu. Đống đồ ăn đó, em ăn hết một mình rồi.”
“Anh không ăn , là do không có phúc.”
Tôi vừa dứt lời, Lục Dĩ Bạch sững người một chút, rồi khẽ :
“Ừ, không có phúc.”
“Vậy lần sau… em dẫn đi ăn thử nhé?”
Tôi chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu.
Rồi đẩy ra ngoài: “Ra đi, em còn phải thay đồ.”
Khi tiếng đóng cửa vang lên, tôi ngồi thẫn thờ trên giường thật lâu.
Một khoảnh khắc bất chợt…
Một dòng nước lạnh chảy xuống má tôi.
Tôi đưa tay sờ thử, mới nhận ra — mình đang khóc.
Làm sao mà không buồn ?
Những ngày qua gì thì , cũng có vài khoảnh khắc khiến tôi lầm tưởng rằng, có thể Lục Dĩ Bạch cũng có chút cảm với tôi.
Nhưng không có.
Mà thật ra, tôi cũng lừa .
Bữa tối hôm qua tôi một miếng cũng chưa ăn. Ngon hay không, tôi không biết.
Và sau này, tôi cũng sẽ không dẫn đi ăn nữa đâu.
Giữa chúng tôi, đến đây là kết thúc rồi.
Bạn thấy sao?