Tôi vốn đã như một cái bóng, ngã ngồi xuống ghế sofa.
Thở hổn hển một lúc mới có sức :
“Bắt nạt bệnh nhân, có chút lịch sự nào không đấy!"
“Trông chẳng khác gì trẻ con, không nhịn .”
Cố Lân từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút.
Hắn bóc vỏ, nhẹ nhàng kéo khăn quàng của tôi xuống.
Rồi đút kẹo vào miệng tôi.
Ừm, vừa đủ để át đi mùi tanh.
Cố Lân lại lấy ra một cây bút bi.
Hắn quỳ một chân xuống trước mặt tôi, nhẹ nhàng mở bàn tay tôi ra, viết chữ lên đó.
Tôi vừa nhấm nháp kẹo, khó hiểu nở nụ : “Làm gì ? Viết số điện thoại à?”
Cố Lân cũng , hai mắt đã đỏ ửng lên:
“Đánh dấu một chút, mất đi còn dễ tìm.”
Hắn viết xong cất bút đi, một chữ "Lân" ghi xuống trong lòng bàn tay tôi.
Tôi cúi , lặng lẽ nắm chặt tay.
Đúng lúc chuẩn bị buông ra, một giọt nước mắt rơi xuống giữa các kẽ ngón tay tôi.
Cố Lân run rẩy, nắm chặt lấy tay tôi, cúi đầu.
Hắn cứ như quỳ ở đó, chôn mặt, khóc không thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy nỗi buồn của hắn trong nửa năm quen biết:
“Lục Tư Nguyên, xin em, đừng rời xa ... xin em...”
27.
Tôi đến hành lễ trước mộ của ba mẹ Cố Lân.
Sau đó Cố Lân đứng ở xa xa, tôi trộm :
“Xin lỗi ba mẹ, bây giờ con trông hơi xấu.”
“Nhưng hai người phải tin con, lúc trước con còn có tóc, con thực sự rất đẹp.”
"Dù con chưa từng gặp mặt hai người, xin hai người hãy phù hộ cho con."
"Nếu kiếp này con có thể sống tiếp, con sẽ con dâu của hai người."
“Nếu không sống nữa, kiếp sau...”
Tôi dừng lại, suy nghĩ vài giây.
Hít thở sâu vài lần, tôi mới hồi phục một chút sức lực, yếu ớt :
“Dù là con hay con dâu, con cũng sẽ đều là người nhà của hai người."
Nói xong, tôi giơ tay để lộ chữ “Lân” cho họ thấy.
Chỉ vào chỗ mộ trống bên cạnh:
“Bao giờ chết đi con sẽ chôn cùng chỗ với Cố Lân."
“Kiếp sau chắc chắn sẽ có duyên gặp lại.”
“Nếu không có duyên, chỉ cần có kí hiệu này, Cố Lân cũng sẽ tìm thấy con thôi."
Nghĩa trang yên tĩnh, tuyết lặng lẽ rơi.
Tôi hơi ngẩng đầu, qua hàng loạt bia mộ, về phía những bóng dáng mơ hồ đứng đó.
Là Lục gia.
Tôi đã gọi họ đến.
Để họ chứng kiến cảnh tôi đã tìm ba mẹ mới, gia đình mới.
Để họ buông tha cho tôi, đừng đến quấy rầy tôi nữa.
Dù là kiếp này hay kiếp sau, chúng tôi đã không còn là gia đình.
“Lục Tư Nguyên, hình như có một điều vẫn chưa với em."
Cố Lân vững vàng cõng tôi, từ từ đi trên con đường trong nghĩa trang.
Tôi yếu ớt ôm lấy cổ hắn, không còn sức lực: “Gì ?”
“Thính lực của khá tốt đấy."
“Ừm, sao nữa ?” - Mí mắt tôi có chút nặng, tôi buồn ngủ rồi.
“Anh nghe thấy em muốn vợ ."
“Lần này là em tự , không thể thoái thác nữa...”
Bàn tay tôi mất đi sức lực buông thõng xuống.
Bước chân của Cố Lân đột ngột dừng lại, hai mắt đỏ hoe.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nở nụ , tiếp tục bước đi.
Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, run rẩy đến dữ dội:
“Dù sao cũng đã đánh dấu rồi.”
“Kiếp sau cho dù em đầu thai thành chó, cũng sẽ tìm thấy em.”
“Nghe thấy không, Lục Tư Nguyên.."
“Em là đồ lừa đảo... đồ lừa đảo chết tiệt.”
“Lục Tư Nguyên."
Tuyết rơi trên gò má.
Khiến nước mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Trong gió tuyết, tựa hồ có tiếng đáp lại bên tai Cố Lân:
“Anh mới đầu thai thành chó ấy."
Bạn thấy sao?