Tôi hít một hơi, giọng điệu còn mang theo chút âm mũi:
"Tại sao lại muốn mua phần mộ đó ?"
Nhìn không giống như là người bệnh mà.
Cố Lân nâng mày tôi, bình tĩnh trả lời: "Chuẩn bị trước."
"Chỉ có thôi à?" - Tôi không hiểu lắm.
Người môi giới đó rõ ràng đã .
Cố Lân cần cái mộ đó hơn tôi.
Nếu chỉ đơn thuần là chuẩn bị trước, không đến mức kiên trì như chứ?
"Anh cũng xem trọng phong thủy của nó à?"
Phong thủy của cái mộ đó là tôi tìm thầy kết hợp với ngày sinh của tôi để tính toán.
Chắc là cũng không áp dụng cho tất cả mọi người chứ.
"Không." - Cố Lân nhẹ nhàng thay băng cho tôi, giọng rất nhẹ: "Cái mộ bên cạnh, là mộ của ba mẹ tôi."
Biểu cảm tôi cứng lại, tôi ngây người ra.
Tôi mở miệng, hoàn toàn không biết nên gì.
Cố Lân bị phản ứng của tôi chọc .
Giọng điệu thoải mái, không nghe ra chút nỗi buồn nào:
"Vụ cháy ở trung tâm thương mại chấn toàn thành phố bảy năm trước, cả hai người họ đều ở trong đó."
"Để... tặng tôi món quà khi trở thành lính cứu hỏa."
"Trước đây ra lúc nhiệm vụ, tôi cũng suýt chết trong đám cháy."
"Khi đó tôi chỉ nghĩ, nếu sống sót trở ra, thì sẽ mua một ngôi mộ bên cạnh mộ của ba mẹ."
"Để tránh ngày nào đó tai nạn xảy ra, không kịp sắp xếp."
"Rồi, lại gặp em."
Nói xong, Cố Lân đứng dậy, từ tủ bên cạnh lấy ra vài con thú nhồi bông.
Từng con từng con xếp thành hàng đặt bên giường tôi.
"Lính canh đã tập hợp đủ."
"Yên tâm ngủ nhé."
Con thỏ nhồi bông cuối cùng đặt bên gối tôi.
Cố Lân vỗ vỗ đầu nó: "Con này sẽ phong là thị vệ của ngài."
Tôi không nhịn bật .
Bàn tay thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng đặt lên trên tóc tôi.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi mấy cái.
Cố Lân sâu vào mắt tôi, đầy chuyên và dịu dàng:
"Còn Lục Tư Nguyên mới Cố Lân vớt từ biển lên."
"Cố gắng lên, sống thêm một chút nhé."
Dưới đáy mắt dâng lên cơn chua xót.
Hốc mắt tôi đỏ lên.
Tôi vội vàng quay đầu đi, con thỏ ngốc nghếch nằm bên gối.
Nặn ra một nụ :
"Ngày mai gặp nhé, thị vệ của ta."
Tôi bị sốt liên tục ba ngày, cùng nằm dài liên tục trong phòng ba ngày.
Nhưng Cố Lân lại ra ý đồ trốn tránh của tôi.
Hắn trực tiếp kéo tôi ra khỏi cửa, muốn đưa tôi đến bệnh viện.
“Đại ca đại ca đại ca!!"
Tôi bám chặt vào khung cửa, nghiêm túc thề với trời:
“Tôi đảm bảo sẽ uống thuốc đúng giờ, sẽ cố gắng sống.”
“Không đi bệnh viện nữa đâu.”
Ung thư dạ dày giai đoạn giữa và cuối, bước đầu của phương pháp điều trị là hóa trị.
Tôi... không muốn lắm.
“Lục, Tư, Nguyên.”
Bạn thấy sao?