1
Về đến nhà, tôi rón rén mở cửa ra.
Tôi thấy ấy với vẻ mặt vô cảm, đang đứng ở bên cạnh bàn ăn, một mình bày biện thức ăn.
Trên bàn ăn đang bày ra món thịt kho tàu mà tôi thích nhất.
Món thịt kho tàu có màu vàng óng, phối hợp với khuôn mặt vô cảm, sắc mặt cực kỳ cứng đờ của ấy.
Ngoài ra, ấy còn mặc một chiếc váy liền màu trắng, trên cổ choàng một chiếc khăn lụa, màu đỏ như máu.
Toàn bộ cảnh tượng này, thế nào cũng đều giống như một cảnh tượng quỷ dị, không thể nên lời.
“Anh mau đi rửa tay đi, em xào một ít rau cải nữa là có thể ăn rồi.”
Cô vừa , vừa lau tay vào chiếc tạp dề, xoay người đi vào phòng bếp.
Làm sao ấy có thể còn sống ?
Rõ ràng là, tôi đã bóp cổ ấy đến chết.
Rõ ràng là, tôi đã xác nhận qua hơi thở và nhịp tim của ấy.
Rõ ràng là, tôi đã chôn ấy xuống dưới lòng đất.
Làm sao ấy có thể còn sống chứ?
Tôi lao vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh hất lên khuôn mặt của mình một lúc.
Tôi bản thân mình trong gương, lắc đầu thật mạnh vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Có phải tôi đang nằm mơ hay không?
Không có khả năng.
Tôi đã lên kế hoạch cho chuyện này từ lâu.
Cảm giác bóp lấy cổ của ấy, cực kỳ chân thật.
Các đường nét trên khuôn mặt của ấy vặn vẹo vì giãy giụa trước cái chết vẫn còn hiện ngay trước mặt tôi.
Tôi dùng sức, nhéo má mình thật mạnh.
Đau quá!
Đây chắc chắn không phải là một giấc mơ .
Nhưng bây giờ, ấy lại đứng sờ sờ trước mặt tôi.
Đầu của tôi càng nghĩ càng đau, tôi dùng sức lắc đầu thật mạnh.
Lẽ nào, ấy là một hồn ma?
2
Cho dù ấy thực sự là ma, ấy quay trở lại đây một chuyến, chỉ để nấu một bữa ăn cho tôi sao?
“Chồng ơi, sao còn chưa ra ngoài?”
Cô ấy cầm một con dao gọt hoa quả màu đen trên tay, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Trên khuôn mặt của vẫn duy trì vẻ mặt vô cảm như cũ. Thoạt trông thật cứng ngắc và đáng sợ.
Điều này khiến chiếc khăn lụa màu đỏ trên cổ của ấy trông càng đáng sợ hơn.
Khăn lụa màu đỏ?
Tại sao ấy, lại choàng chiếc khăn lụa màu đỏ ấy ở nhà?
Tôi quay người lại, bước vài bước tiến lại gần, đang định kỹ chiếc khăn lụa đó.
Nhưng lại thấy ấy đột ngột xoay người, tránh ánh mắt của tôi.
Con dao gọt hoa quả trên tay ấy suýt nữa đã cắt vào ngực tôi.
“Mau ra ngoài ăn đi.”
Tôi im lặng đi theo ấy đến bên cạnh bàn ăn, tất cả trên đó đều là những món ăn mà tôi thích.
Nhưng hôm nay tôi lại không có một chút cảm giác thèm ăn nào.
Ngược lại, khẩu vị của ấy lại có vẻ rất tốt, nhai từng miếng, từng miếng thịt đầy dầu mỡ với nước sốt đỏ thẫm.
Cảnh tượng này càng khiến ấy trông đẫm máu và đáng sợ.
“Anh đi lấy cốc nước.”
Tôi vừa , vừa đứng dậy. Sau đó, lặng lẽ đi vòng ra phía đằng sau ấy.
Nhân lúc ấy không ý, tôi lập tức túm lấy chiếc khăn lụa màu đỏ trên cổ của , dùng sức kéo mạnh nó xuống.
Lúc này, tôi mới có thể thấy vết máu bầm xuất hiện xung quanh cổ ấy.
Đó là dấu vết để lại khi tôi bóp chết ấy vào ba giờ trước.
3
Vì sức kéo của tôi nên cơ thể của ấy mất đi thăng bằng, gần như đã ngã xuống sàn.
Tôi cũng không quan tâm ấy là người hay ma nữa.
Tôi trèo lên trên người ấy, lại một lần nữa dùng sức bóp cổ.
Không, lần trước tôi đã không bóp chết nên mới tạo cơ hội cho ấy quay trở lại để giở trò ma quỷ này.
Lần này, tôi tuyệt đối không thể phạm sai lầm như nữa.
Tay trái của tôi giữ chặt lấy cổ, tay phải mò mẫm với lấy con dao gọt trái cây màu đen trên bàn ăn.
Hai tay tôi cầm con dao thật chắc, giơ lên trên cao, rồi hạ xuống thật mạnh, đâm thẳng vào ngực của ấy.
Cô ấy co giật vài cái rồi ngừng cử .
Dòng máu đỏ tươi trào ra từ trong ngực của ấy lập tức tạo thành một dòng máu nhỏ trên sàn nhà.
Tôi cúi người xuống, tiến đến gần khuôn mặt của ấy.
Cô ấy đã không còn thở nữa, đồng tử cũng đã giãn ra.
Tôi tiến lại gần miệng của ấy, ngửi ngửi một chút.
Đều là hương vị của máu tươi.
Cô ấy thực sự đã chết.
Lúc này, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi không kịp thu dọn liền nhét ấy vào trong một chiếc vali lớn, kéo xuống gara dưới tầng ngầm, rồi bỏ vào trong cốp xe.
Lần này, tôi muốn đem ấy ném xuống đáy biển, bên vách núi xa hơn.
Xe chạy thẳng một đường đến phía đông thành phố, mãi cho đến khi thấy biển.
Tôi đẩy chiếc vali chứa thi thể của ấy xuống vách đá bên bờ biển.
Lúc này, điện thoại di của tôi reo lên.
Là Tề Lâm, thân của ấy, cũng là nhân bí mật của tôi.
“Sao rồi?”
“Yên tâm, đã xử lý tốt mọi chuyện.”
Tôi vừa vừa đến chiếc vali đã biến mất trong làn sóng trắng xóa.
Kết hôn mười năm, cuối cùng, tôi cũng đã tự do.
4
Cuối cùng tôi cũng có thể ở bên người tôi thực sự .
Trong đám cưới của tôi với Phương Sảnh Văn, tôi đã gặp thân nhất của ấy là Tề Lâm.
Khi tôi và Phương Sảnh Văn kết hôn sáu năm, tôi và Tề Lâm bắt đầu quen nhau.
Dần dần tôi thấy Tề Lâm là người phụ nữ tốt nhất tôi từng gặp và tôi chỉ muốn ở bên ấy.
Trong những năm qua, tôi đã vô số lần muốn ly hôn với Phương Sảnh Văn tôi cũng đã nao núng vô số lần.
Không phải vì tôi còn ấy mà vì tôi thực sự không muốn chia một nửa tài sản của mình cho ta.
Khi chúng tôi kết hôn, tôi chưa bao giờ nghĩ, trong tương lai, công ty của mình sẽ bắt kịp thị trường và trở thành một công ty có quy mô lớn như .
Lúc đó tôi còn là một thằng nghèo, ấy cũng không đòi hỏi gì mà cứ thế gả cho tôi.
Sao tôi dám nghĩ đến việc phân chia và công chứng tài sản?
Hơn nữa, thật sự công ty tôi sẽ không thể thành công như ngày hôm nay nếu không có nguồn lực và sự giúp đỡ từ gia đình của ấy.
Tuy nhiên, thời thế đã thay đổi rồi.
Tài sản của gia đình ấy đang dần cạn kiệt, ba mẹ vợ cũng đã qua đời.
Phương Sảnh Văn cũng chưa sinh cho tôi đứa con nào.
Bây giờ ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối và vô dụng.
Bảo tôi chia cho ấy một nửa số tài sản khổng lồ như .
Tôi không thể chấp nhận dù có thế nào đi nữa.
Vốn dĩ tôi định kéo dài thêm vài năm nữa, đến khi ấy không thể chịu nổi sẽ chủ nộp đơn ly hôn.
Việc đó sẽ giúp tôi tránh rất nhiều rắc rối.
Nhưng không ngờ lúc này Tề Lâm lại có thai.
Cô đe dọa nếu không nhanh chóng xử lý chuyện của Phương Sảnh Văn, ta sẽ đi thai.
Tôi thực sự muốn có một đứa con.
Không còn thời gian để chần chừ nữa, cuối cùng, lúc ở ngoại ô, tôi đã ra tay, bóp cổ ấy đến chết.
Sau khi xác nhận ấy đã chết, tôi thở phào nhẹ nhõm, chôn ấy vào cái hố đã đào từ trước rồi lái xe về nhà.
Nhưng trên đường về nhà, tôi lại nhận cuộc gọi từ ấy.
Cô ấy đang đợi tôi về nhà ăn tối.
Về đến nhà, tôi thấy ấy đang chuẩn bị bữa tối như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi chỉ có thể ấy một lần nữa, để đảm bảo an toàn, lần này tôi dùng dao.
Cho dù ấy có quay lại bao nhiêu lần đi nữa thì tôi cũng sẽ ấy không chút do dự.
Tôi đã bị ấy trì hoãn mười năm và tôi sẽ không cho phép ấy trì hoãn cuộc sống của tôi thêm một giây phút nào nữa.
Tôi vừa suy nghĩ điều về này vừa lái xe về nhà.
Về đến nhà, tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi sợ.
Tôi sợ ấy lại về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đợi đã.
Dường như trong nhà có âm thanh của ai đó đang di chuyển.
Có lẽ nào ấy đã quay lại lần nữa ư?
5
Tôi cẩn thận mở cửa và thấy mẹ của mình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi : “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Mẹ tôi nghiêm nghị :
“Sao mẹ lại ở đây à? Nếu mẹ không đến, gia đình này sẽ tan nát mất.”
Tôi biết bà ấy muốn thúc giục tôi nhanh chóng có con.
Nhưng không phải là tôi không muốn có con, mà là Phương Sảnh Văn không thể có con.
Tôi thở dài, bước vài bước về phía phòng khách, bỗng nhiên có một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng mình.
Tôi chợt nhớ ra trước khi ra ngoài, tôi đã đi quá vội, thậm chí còn chưa lau vết máu trên sàn nhà.
Ban đầu tôi nghĩ là vứt xác ta trước rồi quay về sẽ lau sạch sẽ vết máu.
Không ngờ mẹ tôi lại đến trước khi tôi trở về.
Tôi nhanh chóng quay lại và về phía sàn nhà.
Kỳ lạ là sàn nhà ở đó đã sạch sẽ không có một vết máu nào.
Mẹ tôi đã dọn dẹp nó cho tôi hay sao?
Nhưng sao bà ấy có thể dọn sạch một vũng máu lớn như mà sắc mặt lại không thay đổi chút nào?
Tôi không tin mẹ tôi có đủ can đảm và khả năng điều đó.
Tôi bà ấy một lần nữa không có gì bất thường ở trên vẻ mặt của bà.
Đang lúc tôi đang bối rối thì đột nhiên có một giọng vang lên sau lưng tôi.
“Chồng à, về rồi, nhanh rửa tay rồi đi ăn cơm thôi.”
Đó là giọng của Phương Sảnh Văn .
Bạn thấy sao?