Bà ta có vẻ khó mở lời, nhắm mắt lại rồi mới ra: "Thật sự là Hạ Kỳ đào hôn sao?"
Tôi gật đầu: "Đúng , hơn nữa lý do đào hôn chính là Tống Họa."
Mẹ Hạ Kỳ loạng choạng, suýt đứng không vững. Bà ta cố gắng bình tĩnh lại, một lúc sau mới : "Là do dì nóng vội, dì. . . dì xin lỗi cháu."
Sắc mặt Thẩm Ngộ Châu vẫn rất khó coi, không chen ngang nữa.
Sự việc đã đến nước này, mẹ Hạ Kỳ không còn tâm trạng ở lại nữa, lập tức dẫn đám họ hàng rời đi.
Còn tôi và Thẩm Ngộ Châu không bị ảnh hưởng, dẫn bè chuyển sang địa điểm tiếp theo.
4
Được bầu không khí lôi kéo, nỗi buồn trong lòng tôi tan biến, tôi cùng mọi người vui chơi.
Nhưng khi rượu đã ngà ngà say, vài người đột nhiên đòi xem giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Thẩm Ngộ Châu.
Có người lẩm bẩm: "Cái bản mặt lạnh như băng của Thẩm Ngộ Châu, tôi muốn xem trong ảnh giấy chứng nhận kết hôn ta trông như thế nào."
Vừa dứt lời, đã có người phản bác: "Lạnh như băng cái gì chứ? Cậu không thấy tối nay ta cứ Thời Tri mà à?"
Tôi không nhịn ngước mắt về phía Thẩm Ngộ Châu ở xa xa. Quả nhiên ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa không trung. Anh như bị điện giật, vội vàng thu hồi ánh mắt, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Có người mượn hơi men gọi lại, cứ nằng nặc đòi xem giấy chứng nhận kết hôn. Thẩm Ngộ Châu đi tới, thuận miệng đáp: "Chúng tôi chưa đăng ký kết hôn."
Thấy vẻ mặt mọi người trở nên kỳ lạ, tôi vội vàng bổ sung: "Chưa đến ngày chọn sẵn, chúng tôi tổ chức hôn lễ trước rồi mới đăng ký!"
Nghe tôi , mọi người cũng không hỏi đến cùng nữa, chỉ bảo khi đăng ký xong nhất định phải đăng lên mạng cho bọn họ xem.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, Thẩm Ngộ Châu ngồi bên cạnh tôi, tay đặt trên đầu gối, có chút căng thẳng mở miệng: "Những gì em vừa , là thật sao?"
Tôi ngập ngừng: "Em thấy. . . không cần thiết đâu nhỉ?"
Hôn lễ đã kết thúc rồi mà.
Thẩm Ngộ Châu cụp mắt xuống, khó đoán vui hay buồn: "Nhưng bọn họ muốn xem giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta, nếu không đăng ký thì xử lý sao?"
Tôi im lặng.
Trì hoãn mãi cũng không phải là cách.
Ngày nào chưa cho bọn họ xem ảnh, ngày đó bọn họ sẽ không chịu từ bỏ.
Thẩm Ngộ Châu quan sát vẻ mặt tôi, lên tiếng: "Thực ra chúng ta có thể đăng ký thật, như sẽ đáng tin hơn. Đợi khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta đổi lại cũng không muộn."
Tôi nhướng mày : "Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi mà, không phải sao?"
Thẩm Ngộ Châu có vẻ không thoải mái khi bị tôi như : "Chưa đâu, tên họ Hạ chắc chắn sẽ còn nhảy ra quấy nữa."
Anh vắt óc nghĩ thêm lý do, vừa nghĩ cái mới lại bị tôi cắt ngang: "Vậy thì đăng ký đi."
5
Lần tiếp theo nhận tin tức của Hạ Kỳ là sau khi tôi và Thẩm Ngộ Châu đăng ký kết hôn xong.
Tôi không hứng thú với chuyện của ta, đã nghe Thẩm Ngộ Châu nhắc qua vài lần.
Nghe sau khi mẹ Hạ Kỳ rời khỏi khách sạn hôm đó, bà ta không thể liên lạc với Hạ Kỳ và Tống Họa. Nhớ đến những gì tôi và Thẩm Ngộ Châu ngày hôm đó, bà ta nổi trận lôi đình, lập tức khóa thẻ của cả hai người.
Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, không ai cho Hạ Kỳ biết.
Sau khi bị khóa thẻ, Hạ Kỳ và Tống Họa nhanh chóng không thể chịu đựng nổi. Có lẽ Hạ Kỳ nghĩ rằng sau khi ta đào hôn, trạng của tôi rất tồi tệ, mới khiến mẹ ta giận dữ như .
Để cho người mẹ "ATM" của mình nguôi giận, ta gửi cho tôi một tin nhắn xin lỗi:
[Thời Tri, đã tổn thương em, xin lỗi. ]
Nhìn thấy tin nhắn này, tôi mới chợt nhận ra mình quên chặn ta.
Trước khi chặn, tôi còn trả lời ta một tin: [Thấy có lỗi thì đi ch-ế-t đi. ]
Sau đó không chút do dự nhấn nút chặn.
Vừa tắt điện thoại, tin nhắn của mẹ Hạ Kỳ đã đến. Bà ta là do mình dạy con không nghiêm, đã tổn thương tôi, vì bà ta đã ra lệnh cho Hạ Kỳ rằng nhất định phải tôi tha thứ.
Bạn thấy sao?