Đêm Trước Hôn Lễ, [...] – Chương 3

Bọn họ nhân lúc khách mời không ý, lén lút đến phòng trang điểm của tôi, hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Tôi mình trong gương, mỉm : "Đổi rể thôi."

Nghe tôi , bọn họ quay sang nhau. Sau một lúc lâu, một mới rụt rè hỏi: "Cậu. . . cuối cùng đã nhận ra rồi sao?"

Tôi hơi sửng sốt.

Có người khẽ chạm vào cánh tay ấy, ra hiệu đừng bậy. Cô ấy giả vờ không nhận ra, thở phào nhẹ nhõm: "Thực ra ngày Hạ Kỳ cầu hôn cậu, tôi cờ trông thấy. . ."

Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của tôi, ấy cắn môi, quyết định hết: "Tôi cờ trông thấy Hạ Kỳ đang hôn Tống Họa, lúc đó trời quá tối, tôi lại không chụp bằng chứng nên không thể thẳng với cậu."

Tôi không gì.

Chỉ cảm thấy ghê tởm.

Hạ Kỳ vừa thề non hẹn biển với tôi, vẫn còn có thời gian để ve vãn Tống Họa.

Nhưng ngoài cảm giác ghê tởm ra, tôi không còn cảm gì khác.

Tôi khẽ cong môi với ấy: "Không sao đâu, đừng để tâm."

Bấy giờ ấy mới tươi trở lại, không ngừng khen ngợi lớp makeup và váy cưới của tôi.

Mọi người đang chuyện sôi nổi thì Thẩm Ngộ Châu gõ cửa nhẹ hai cái: "Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, em chuẩn bị xong chưa?"

Nhìn thấy trang phục của , căn phòng bỗng im lặng trong giây lát. Rất nhanh sau đó, bè lấy cớ trở về chỗ ngồi, đồng loạt rời khỏi gian phòng.

Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Ngộ Châu lập tức biến mất, chằm chằm tôi trong gương không chớp mắt.

Tôi cảm thấy không thoải mái khi bị như , khẽ lắc ngón tay về phía : "Thời gian gấp rút thế này, kiếm đâu ra cái này ?"

Hoàn toàn khớp với kích cỡ ngón tay của tôi.

Thẩm Ngộ Châu bị tôi cho giật mình, vội vàng qua chỗ khác, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Mượn của người khác."

Tôi gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Hôn lễ diễn ra suôn sẻ một cách bất thường.

Thêm vào đó, Thẩm Ngộ Châu luôn nắm chặt tay tôi, khiến tâm trạng bất an của tôi dần dần ổn định lại.

Cho đến khi ——

Hôn lễ kết thúc, chúng tôi chuẩn bị chuyển địa điểm để tham dự tiệc.

Vừa ra khỏi khách sạn, chúng tôi đã bắt gặp họ hàng nhà họ Hạ đứng chờ sẵn bên ngoài sảnh tiệc.

Cửa vừa mở, mẹ Hạ Kỳ chỉ thẳng vào tôi giận dữ mắng mỏ: "Nhà họ Hạ chúng tôi đã chuẩn bị cho hôn lễ này lâu như , không chỉ phái người hoại hôn lễ, mà còn đổi địa điểm, thậm chí, thậm chí. . . Còn dám đổi rể vào phút chót?"

Thẩm Ngộ Châu nhíu mày, vừa định gì đó lại bị tôi ngăn cản.

Tôi ngước mắt mẹ Hạ Kỳ: "Con trai bà lừa hôn trước, bỏ trốn với người khác sau, tại sao tôi phải ở lại sảnh hôn lễ để chờ bị người khác nhạo?"

Câu vừa dứt, đám họ hàng đứng sau lưng mẹ Hạ Kỳ bắt đầu xì xào:

"Lừa hôn? Nghĩa là sao?"

"Bỏ trốn với người khác, chẳng phải lỗi là do Hạ Kỳ sao?"

"Đúng , nếu không phải Hạ Kỳ có lỗi trước, thì tại sao ngày vui lớn hôm nay ta lại không xuất hiện?"

"Mọi người có nhận ra là hôm nay còn thiếu một người nữa không?"

Đám họ hàng quét mắt quanh hiện trường, rất nhanh đã xác nhận .

Tống Họa - người thường ngày quấn quýt bên cạnh mẹ Hạ Kỳ, cũng không thấy đâu cả.

Mẹ Hạ Kỳ nghe thấy tiếng bàn tán sau lưng, sắc mặt tái xanh: "Bỏ trốn với người khác? Rõ ràng nó với tôi là Họa Họa bất ngờ gặp tai nạn, nó mới bất đắc dĩ phải. . ."

Nói nửa chừng, bà ta đột nhiên im bặt.

Đến lúc này, còn có gì mà bà ta không hiểu chứ?

Rõ ràng là sau khi Hạ Kỳ đào hôn, ta lo lắng danh tiếng của mình sẽ bị tổn , nên đã đổ hết nguyên nhân hủy hôn lễ lên đầu tôi.

Thẩm Ngộ Châu lạnh: "Có gặp tai nạn hay không, bà đi kiểm tra hồ sơ nhập viện là biết ngay thôi? Hơn nữa, nhà họ Hạ các người hết người rồi sao? Phải đích thân rể đưa đi bệnh viện?"

Mẹ Hạ Kỳ dần dần bình tĩnh lại. Bà ta thẳng vào tôi: "Thời Tri, thật sự là. . ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...