Khoản tiền trang trí hôn lễ đã Hạ Kỳ thanh toán hế, vì lúc này tôi những việc này, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Đập nửa tiếng, mối uất ức trong lòng cuối cùng cũng tan biến đi phần nào.
Tôi lại gọi điện hai người, bảo họ nhất định phải hủy tất cả trang trí ở hiện trường hôn lễ trước khi trời sáng ngày mai.
Bước ra khỏi phòng tiệc, một cơn gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình.
Đúng lúc tôi định rời đi, một chiếc áo khoác rơi xuống vai tôi.
Tôi rõ mặt người đó, hơi sửng sốt
Đó là Thẩm Ngộ Châu, người mà Hạ Kỳ và Tống Họa vừa nhắc đến.
Anh thấy dáng vẻ thảm của tôi, sửng sốt: "Ngày mai là hôn lễ rồi, sao em lại khóc thành ra thế này?"
Không đợi tôi gì, lại tiếp: "Tên khốn đó em buồn phải không?"
Nhớ lại cảnh tượng vừa chứng kiến, tôi vẫn còn cảm thấy buồn nôn.
Thẩm Ngộ Châu thấy hình như , quay đầu định đi tìm Hạ Kỳ tính sổ.
Tôi kéo tay lại: "Không cần tìm ta đâu, hôn lễ đã hủy rồi."
Thẩm Ngộ Châu dừng bước, nhíu mày tôi.
Chúng tôi im lặng nhau một lúc.
Tôi và Thẩm Ngộ Châu là hàng xóm từ nhỏ, từ khi tôi và Hạ Kỳ quen nhau, đã ra nước ngoài.
Gần đây, cũng không nghe tin trở về.
Vì , thực ra tôi không biết chuyện tôi dây dưa với Thẩm Ngộ Châu là từ đâu ra.
Im lặng hồi lâu, Thẩm Ngộ Châu hỏi tôi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện này vốn không phải lỗi của tôi, tôi cũng không có ý định che giấu cho Hạ Kỳ. Hơn nữa, cũng coi như là nửa người trong cuộc.
Tôi kể lại hết những gì vừa thấy vừa nghe cho ấy.
Thẩm Ngộ Châu muốn lại thôi, dừng rồi lại : "Thật bệnh hoạn.
"Bản thân bẩn thỉu còn muốn lôi kéo người khác, thật ghê tởm."
Tôi khẽ nhếch môi.
Chẳng phải đúng là như sao?
Tất cả mọi người đều là một phần trong trò chơi kinh thiên địa của họ.
Thẩm Ngộ Châu tôi chăm .
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên mở miệng: "Ngày mai định cướp hôn, em có đồng ý không?"
Anh có vẻ hơi căng thẳng, mím chặt môi, không dám vào mắt tôi.
Thấy tôi vẫn chưa gì, lại : "Cái Tống gì đó không phải thích sao? Thích đến mức bảo Hạ Kỳ theo đuổi em, chỉ để chúng ta không thể qua lại xuất hiện cùng nhau. Nếu rể của em đổi thành , em không thấy cảnh tượng đó rất thú vị sao?"
Tôi cúi đầu, đầu óc quay cuồng.
Nghe như thì có vẻ rất hả dạ.
Nhưng sau đó thì sao?
Phải thế nào?
Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu: "Em sẽ với mọi người là hôn lễ đã bị hủy, cảm ơn ý tốt của ."
Nói xong, tôi quay người định đi.
Thẩm Ngộ Châu vội vàng chặn đường đi của tôi.
Vì vội vàng, lời của có phần lộn xộn:
"Thực ra. . . thực ra muốn nhờ em giúp một việc."
Tôi dừng bước, quay đầu .
Thẩm Ngộ Châu nhanh: "Bị một người như ta thích thật sự rất ghê tởm, nên em cứ xem như giúp một việc, giúp thoát khỏi sự dây dưa của ta. Còn chuyện sau này, chúng ta có thể đợi đến khi hôn lễ kết thúc, qua một thời gian rồi thông báo với mọi người là chúng ta chia tay."
"Như vừa không để hai người bọn họ sống thoải mái, vừa có thể giải quyết thế cấp bách."
Anh nhanh chóng xong, cẩn thận quan sát vẻ mặt tôi: "Em thấy thế nào?"
Nghe có vẻ không tồi.
Nhưng mà. . .
Tôi chỉ vào phía trong sảnh tiệc: "Em vừa mới bảo người ta bỏ trang trí hôn lễ rồi, lúc này chắc đã dỡ xong."
Nhưng chỉ cần có tiền, gì cũng nhanh hết.
Thẩm Ngộ Châu khẽ nhếch môi: "Đơn giản thôi, cứ giao cho lo liệu."
3
Thẩm Ngộ Châu đã phát huy tối đa sức mạnh của đồng tiền. Chỉ sau một đêm, trang trí hôn lễ đã hoàn thành ở một khách sạn khác.
Bạn bè chung của tôi và Hạ Kỳ nhận thông báo thay đổi địa điểm vào phút chót, họ đều khá ngạc nhiên. Lúc tới nơi thấy rể trong ảnh cưới lại là Thẩm Ngộ Châu, lại càng thêm bối rối.
Bạn thấy sao?