Đêm Tối Và Những [...] – Chương 3

5

“Chi Chi, em…”

Thẩm Từ trừng mắt, giọng đầy trách móc:

“Sao em lại thật sự ra chuyện như thế? Em đâu phải loại người như ! Có phải là do Tống Kim An con tiện nhân kia bắt nạt em, nên em mới phản kháng không?”

“Cảnh sát ở đây, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em!”

Chỉ đến mức này thôi — chứng cứ rành rành trước mắt, mà phản ứng đầu tiên của Thẩm Từ vẫn là đổ lỗi cho tôi.

Nếu trước đây, khi thấy ta mù quáng đứng về phía Lâm Chi Chi khiến tôi đau lòng, thì giờ đây, tôi chỉ thấy ghê tởm.

Chỉ cần thấy gương mặt ta thôi, tôi đã muốn nôn.

Chưa kịp nghĩ gì thêm, tôi đã lao vào nhà vệ sinh, nôn ra đầy đất.

“Tống Kim An? Ê, em sao thế?”

“Tránh ra!”

Tôi hất mạnh tay ta ra.

Giữa ánh mắt của bao người, Thẩm Từ lần đầu tiên bỏ mặc Lâm Chi Chi, lẽo đẽo theo sau tôi, từng bước từng bước lại gần.

“Kim An, em… có cần đưa đến bệnh viện không?”

“Không cần.”

“Đâu dám phiền đến đại giá của !”

Tôi uống một ngụm nước trong trạng nhếch nhác, cố nuốt cơn buồn nôn xuống.

Rõ ràng là ta theo đuổi tôi trước.

Cũng là ta hứa sẽ đối tốt với tôi cả đời.

Chỉ vì mấy lời hứa hẹn mơ hồ, tôi đã chờ suốt năm này qua năm khác, suốt năm này qua năm khác.

“Em chuyện đừng khó nghe như không? Có chuyện gì chúng ta không thể đàng hoàng sao?”

Lần đầu tiên bị tôi quát, Thẩm Từ sững lại, lắp bắp không nên lời.

“Thôi bỏ đi, với em tính toán gì chứ… À, vết thương của em, không sao chứ?”

“Em biết đấy, hôm đó em quá kích , nghĩ hai đứa đều cần bình tĩnh lại nên mới không lo cho em.”

“Mà giờ em vẫn chạy nhảy , chắc cũng không nghiêm trọng lắm…”

“Nói thẳng đi, Thẩm Từ. Anh muốn gì?”

Ở bên ta năm năm, chỉ cần một cái biểu cảm, tôi đã thấu tâm can.

Đôi mắt đen kia, ngoài khinh miệt thì chỉ toàn tính toán.

“Chi Chi chắc chắn không cố ý đâu. Dù có camera quay lại, tin em sẽ không lớn chuyện… đúng chứ?”

Như nghe chuyện buồn nhất thế giới, tôi không nhịn mà bật ha hả.

“Không nghiêm trọng?”

Tôi thẳng vào mắt ta, hỏi ngược lại.

“Anh biết đau không?”

Tôi đưa tay trái giật mạnh tóc ta, giọng vẫn dịu dàng đến đáng sợ:

“Chắc chắn là không đau bằng tôi lúc đó.”

“Thẩm Từ, vì hai người mà tay phải tôi phế rồi, chỉ chậm trễ thêm chút nữa là phải cắt bỏ luôn rồi đó!”

“Khi tôi sống không bằng chết, thì ở đâu? Anh đang bận nghĩ cách tặng Lâm Chi Chi một bất ngờ lớn đúng không? Anh bận liếm gót cho ta đúng không? Anh thấy mình xứng đáng với tôi sao?!”

“Năm năm đấy! Cả năm năm! Đến một con chó nuôi lâu còn có cảm. Anh rốt cuộc có trái tim không hả?!”

Ánh mắt hắn thoáng hiện một tia ngỡ ngàng, ngây người vài giây mới phát ra tiếng.

Dường như đến lúc này, Thẩm Từ mới thực sự hiểu vì sao tôi phát điên, vì sao tôi gào thét như kẻ mất trí.

“Anh…”

“Anh Từ! Anh đừng nghe ta ! Anh biết mà, em không cố ý mà!”

“Tống Kim An! Cô chỉ vì ghen tỵ ấy tôi mà không ! Có giỏi thì đấu với tôi công bằng đi! Gọi lắm người tới thì có ích gì?!”

Lâm Chi Chi ra sức vùng vẫy, hét lên điên cuồng.

“Có cố ý hay không, trong lòng tự biết rõ! Lâm Chi Chi, không ngờ bao nhiêu năm qua vẫn cái tính khốn nạn ấy.”

Lão cảnh sát cuối cùng cũng không nhịn nữa, vỗ mạnh xuống bàn một cái “rầm!”.

“Lần nào vào đồn cũng là vì cố ý thương tích, quên rồi à? Cô từng ngồi tù nửa năm khi còn học đại học đấy!”

“Người ta học giỏi hơn thì lấy lưỡi dao rạch mặt người ta, nhà người ta có tiền hơn thì lưu manh đánh cướp — rốt cuộc có lương tâm không?!”

Thẩm Từ lập tức bị sặc, mắt lóe lên vẻ hoảng hốt, vô thức lùi về phía sau vài bước.

Ngay cả ánh mắt ta khi Lâm Chi Chi cũng khẽ thay đổi — lần đầu tiên có một tia dao .

6

Điện thoại rung liên hồi, toàn là tin nhắn từ ông già tôi — giục tôi đi xem mắt.

Tôi qua loa trả lời vài câu, sau đó thẳng tay gọi luôn luật sư.

“Tôi sẽ khởi kiện theo đúng trình tự pháp luật. Về phần phán quyết, cứ để pháp luật cho tôi một kết quả công bằng nhất.”

“Không… đừng mà… đừng mà…”

Thẩm Từ liếc Lâm Chi Chi lúc này đã sợ đến tái mặt, cắn răng rồi đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi.

Hắn ta níu chặt lấy ống quần tôi, vành mắt đỏ hoe.

“Cả đời này tôi, Thẩm Từ, chưa từng cầu xin ai chuyện gì.”

“Tống Kim An, lần này là tôi sai, tôi xin em… tha cho Chi Chi đi có không?”

“Con bé còn nhỏ, vào trong đó ăn không đủ no, mặc chẳng đủ ấm. Vốn đã gầy như bộ xương khô rồi, giờ vào đó thì còn ra cái thể thống gì nữa? Em thật sự nhẫn tâm như sao?”

Thẩm cha Thẩm mẹ thấy hình không ổn, cũng đã nhận ra tôi không còn là Tống Kim An rụt rè, khép nép ngày nào nữa, liền vội vàng kéo tay Thẩm Từ muốn rút lui.

“Nhẫn tâm à? Sao tôi lại không nhẫn tâm .”

Tôi lạnh lùng chằm chằm vào Thẩm Từ:

“Nếu thật sự xót ta, thì đi vào đó cùng nhau đi! Làm một đôi uyên ương liều mạng — chẳng phải đã mặc hôn phục rồi sao? Sao không cùng hoạn nạn nữa đi?”

Thẩm Từ phát hiện ra tôi không hề có chút lòng thương xót nào dành cho hắn, lập tức ngậm miệng, ánh mắt lén lút đảo quanh, rõ ràng đang tìm đường thoát.

“Không dám thì cút cho khuất mắt, còn ở đó mà diễn trò gì nữa.”

Đáng lẽ tôi nên sớm rõ bộ mặt giả tạo của hắn ta.

Lâm Chi Chi cúi đầu, không rõ sắc mặt, oán độc trong ánh mắt thì rõ rành rành.

“Thẩm Từ! Anh không thể bỏ rơi em như thế! Em tất cả… là vì mà!”

“Đủ rồi!”

“Chi Chi… em… em chỉ phải ở đó vài ngày, bồi thường ít tiền là …”

“Nhưng tay phải của Tống Kim An… đã phế rồi.”

“Dù thế nào thì cũng có lỗi với ấy, đây là cái giá mà đáng phải trả.”

Tôi lạnh lùng đứng bọn họ cắn xé nhau như chó hoang, trong lòng chẳng còn gợn sóng nào.

Hóa ra kẻ đứng ngoài, lại thấy thú vị đến thế.

Trước khi rời đi, Thẩm cha Thẩm mẹ vội vàng níu chặt lấy tay tôi, ánh mắt đầy vẻ khẩn thiết:

“Tống Kim An, rốt cuộc là ai?!”

Đến nước này, tôi cũng chẳng cần giấu nữa. Tôi bình thản, dứt khoát báo ra danh tính của mình.

Hai vợ chồng lập tức hét toáng lên:

“Ái chà! Biết ngay mà, con bé này nhất định có tiền đồ! Kim An à, hay là… ta tổ chức hôn lễ luôn đi!”

“Ba mẹ thích con lắm, ba con mà cứ ngỡ như thấy con ruột ấy. Tiểu Ninh! Gọi chị đi con!”

Tôi nhướng mày, khóe môi khẽ cong ánh mắt lạnh tanh không một tia vui vẻ.

“Muốn tôi gọi hai người là ba mẹ?”

Thẩm cha Thẩm mẹ lập tức gật đầu lia lịa, chẳng khác gì hai con chuột chui từ cống rãnh ra, mặt đầy nịnh bợ.

“Được thôi——”

“Vậy đi, hai người quỳ xuống dập đầu hai cái đi, tôi sẽ cân nhắc.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, chỗ của hai người hình như đều thuộc tập đoàn Tống thị của tôi… chỉ cần một câu , muốn bảo vệ hay giám đốc, tùy tâm tôi.”

Trong mắt Thẩm cha lập tức bắn ra ánh sáng thèm khát, liên tục gật đầu :

“Được! Được! Được!”

Nói xong, Thẩm cha lập tức lùi lại một bước, cả người quỳ rạp xuống nền đất.

“Bốp!” — một tiếng vang lên, ông ta dập đầu thật mạnh.

Có lẽ sợ tôi chưa hài lòng, ông ta còn kéo luôn Thẩm mẹ quỳ xuống cùng, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nịnh bợ tôi.

Chỉ có Thẩm Từ là đứng đó, sững sờ đến không nổi thành lời.

“Tống Kim An, em… em đừng quá đáng. Dù sao đây cũng là ba mẹ của .”

“Câm miệng!”

Thẩm mẹ tát cho ta một cái bạt tai nảy lửa.

“Ngay cả một người phụ nữ cũng không giữ nổi, tao sinh mày ra để gì hả?”

“Còn dám gọi ‘Kim An’ nữa à? Mày xứng chắc?”

Quá nhiều biến cố xảy ra cùng một lúc khiến Thẩm Từ nghẹn lời, cổ họng nghèn nghẹn, ánh mắt như sắp ứa nước.

Tựa như đang chờ tôi mềm lòng mà chủ bước đến an ủi.

Thấy thế, tôi lập tức mất hết hứng giỡn.

“Bịch!” — tôi đạp thẳng vào bụng Thẩm cha, khiến ông ta lăn ra như chó chết chặn đường.

“Cút!”

“Tôi thuận miệng mà ông cũng tin thật? Đáng thương hay đáng đây?”

“Tôi nhớ ông từng tôi không có giáo dưỡng đúng không? Vậy thì chúc mừng, ông đúng rồi đấy.”

“Cho nên với tôi, cái gọi là ‘tôn kính người già’, ‘thương trẻ nhỏ’ — không liên quan.”

Tôi, Tống Kim An, thù tất báo.

Trước khi rời đi, tôi còn giật sợi dây chuyền vàng của Lâm Chi Chi, cầm lên rồi ngay trước mặt bọn họ ném xuống đất thật mạnh — vỡ tan thành từng mảnh.

“Thứ các người cố giành giật… chẳng qua chỉ là rác rưởi mà tôi, Tống Kim An, không thèm ngó tới.”

7

Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi thở phào một hơi thật dài.

Hóa ra, kết thúc một mối quan hệ độc lại dễ chịu đến thế.

Tôi lẽ ra nên rời khỏi Thẩm Từ từ lâu rồi.

“Tiểu Tổng Tống, chúng ta đến công ty trước hay là…”

Thư ký riêng mà ba tôi đã sắp xếp từ trước đã lo liệu ổn thỏa mọi việc.

“Đến công ty.”

Dưới trướng tôi là hàng trăm công ty con, dù có một đội ngũ trợ lý xuất sắc, vẫn không tránh khỏi cảm giác áp lực.

Vừa đến nơi đã trúng ngay đợt tuyển dụng.

Một cậu trai trẻ vội vàng từ hành lang lao tới, suýt chút nữa đổ cả ly cà phê lên người tôi.

“Xin lỗi! Xin lỗi Tổng giám đốc Tống, em không cố ý!”

Một gương mặt vô cùng điển trai, kỹ thì hàng mi cong vút khẽ run lên, trông ngoan ngoãn và hơi nhút nhát.

“Cậu biết tôi là ai?”

Tôi đến công ty với thân phận bảo mật, theo lý thì chẳng ai nên biết thân phận thật của tôi.

Dường như bị đoán trúng tim đen, cậu ta khẽ run lên một cái, vành tai lập tức đỏ bừng.

“Thôi rồi, việc cho tốt còn hơn bất cứ thứ gì.”

Thang máy đã lên đến tầng cao nhất, tôi cúi đầu liếc cậu nhóc vẫn còn ngơ ngác ngước tôi, khóe môi không nhịn khẽ cong lên.

“Đúng lúc tôi đang thiếu một trợ lý…”

“Em ! Chắc chắn là !”

Trên mặt cậu ấy vẫn còn vương chút đỏ ửng, ra câu đó lại mang theo vẻ ngốc nghếch khó thành lời.

“Vậy thì… thể hiện thực lực cho tôi xem đi.”

Đến xế chiều, thư ký Hứa mang danh sách trúng tuyển vào phòng cho tôi.

“Giang Thần.”

Tôi nhấm nháp cái tên ấy:

“Nghe như nam chính trong mấy bộ ngôn .”

“Giang Thần là ứng viên ưu tú nhất trong đợt tuyển này. Tốt nghiệp Đại học Hoa Thanh, không chỉ giành hết học bổng trong thời gian học, mà kinh nghiệm việc cũng rất xuất sắc.”

“Ừm.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...