4
Tôi siết chặt bức tranh thêu trong lòng, không thể tin nổi:
“Chu Hành Giản, là ta hỏng đồ của mẹ tôi mà!”Chu Hành Giản liếc bức tranh thêu, giọng lạnh lùng:
“Chỉ là một bức tranh thêu thôi. Nhưng em thì Văn Viện bị thương.”
Tôi bật , vừa khóc vừa .
Chỉ là một bức tranh thêu thôi sao.
Nhưng đó là món quà sinh nhật mười hai tuổi, mẹ đích thân cho tôi!
Là chính Chu Hành Giản đã sẽ treo nó ở đây!
Anh bức tranh có thể thay mẹ, ở bên tôi mỗi ngày.
Có thể để mẹ dõi theo tôi, mãi mãi hạnh phúc.
Bây giờ, lại quên hết rồi.
Lư Văn Viện rúc trong lòng Chu Hành Giản, nước mắt rưng rưng:
“Chủ tịch Chu, đừng trách Dư, là tôi không cẩn thận…
Tôi có thể xin lỗi ấy.”
“Chỉ là một bức tranh thêu, hỏng thì hỏng, có bằng con người không?” Chu Hành Giản lạnh lùng tôi, “Em không cần bênh ta. Cô ta sai thì phải xin lỗi.
Nhiều năm qua có lẽ đã nuông chiều em quá rồi!”
【Wow, nam chính bắt đầu bảo vệ vợ kìa! Ngầu ghê!】
【Nhưng tôi thấy lần này nữ chính quá đáng rồi. Đó là di vật của mẹ nữ phụ mà!】
【Thì sao? Nữ phụ cũng đừng tự cho mình quan trọng quá. Cô ta chỉ là một NPC giúp thúc đẩy cảm nam nữ chính thôi!】
Là do tôi tự cho mình quá quan trọng sao?
Nhưng rõ ràng tôi chẳng gì cả.
Nữ phụ thì có thể bị chà đạp và phạm tùy tiện à?
Tôi đưa tay quệt nước mắt, thẳng vào Chu Hành Giản:“Vậy nên nghĩ… là tôi vu oan cho ta?”
Anh hơi sững lại:“Em chưa từng ít chiêu trò mà, đúng không?”
Tôi không tranh cãi nữa, chỉ gật đầu:“Được, em hiểu rồi.”
Nói xong, tôi quay người định bước lên lầu.“A… đau quá!” – Lư Văn Viện lại kêu lên một tiếng.
Chu Hành Giản nhẹ nhàng đặt ta xuống ghế sofa:“Đừng sợ, sẽ bắt ấy xin lỗi.”
Rồi quay lại, sải bước đến chỗ tôi, túm chặt cổ tay tôi:“Dư Dương, bảo em xin lỗi, em không nghe thấy à?”
Tôi cúi đầu, những ngón tay đang siết chặt đến mức nổi gân xanh.
Cơn đau từ cổ tay lan dần đến tim.Đè nén khiến tôi gần như không thở nổi.“Tôi không sai.”
Anh bật lạnh:“Em đúng là cứng đầu. Tay ấy bị thương vì bức tranh của em, em còn đẩy ấy ngã, mà còn dám mình không sai?”
Tôi khẽ bật khinh.
Ôm chặt bức tranh thêu trong tay, tôi dùng tay còn lại, từng ngón một, bẻ ra khỏi tay .
Máu từ đầu ngón tay tôi loang ra, dính vào tay .
Là vết thương khi tôi dọn những mảnh kính vỡ.
Còn nặng hơn cả vết thương của Lư Văn Viện.
Nhưng tôi chẳng thấy đau.
Chu Hành Giản sững người vết máu trên tay mình, định giữ tôi lại, tôi đã nhanh chân bước xuống cầu thang.
Tôi đi thẳng đến chỗ Lư Văn Viện, cúi người, khom lưng thật sâu.
“Xin lỗi, Lư. Là tôi không nên xuất hiện trong ngôi nhà này.
Khiến bị thương, là lỗi của tôi. Thật lòng xin lỗi.”
Tôi lại cúi người thêm một lần nữa.
Lư Văn Viện Chu Hành Giản với ánh mắt khó hiểu. Chu Hành Giản thì như mất hồn.
“Được chưa?”
Không ai trả lời tôi.
Tôi quay người bước lên lầu.Lúc đi ngang qua Chu Hành Giản, lại cố kéo tôi lại:
“Dương Dương, tay em…”
Tôi né khỏi tay , quay về phòng.
【Cảm giác nữ phụ tội nghiệp quá. Cô ấy có gì sai đâu? Đồ kỷ niệm của mẹ bị , bản thân thì bị thương, cuối cùng còn phải xin lỗi.】
【NPC thì phải thế thôi, mà lại còn là kiểu yếu đuối sống bám nữa chứ.】
Thật sao?
Vậy thì tôi không NPC nữa!
5
Khi tôi kéo vali xuống lầu, biệt thự đã trở lại yên tĩnh.
Chỉ còn dì Lưu đang dọn dẹp những mảnh kính còn sót lại trên sàn.“Tiểu thư?”
Dì vỗ tay phủi bụi rồi chạy đến chỗ tôi:“Con định đi đâu ?”
Tôi đặt vali xuống, ôm lấy dì một cái:“Dì Lưu, cảm ơn dì đã chăm sóc con suốt thời gian qua Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.”
Dì tròn mắt, sửng sốt tôi:“Con muốn đi thật sao?”
Tôi kéo vali về bên mình, khẽ gật đầu.
“Tiểu thư, con đừng hành bốc đồng như . Con và cậu chủ đã ở bên nhau bao nhiêu năm, còn Lư kia chỉ là người ngoài!
Cậu chủ lúc nãy ra khỏi nhà còn dặn phải để con nghỉ ngơi… nghỉ ngơi thật tốt ấy!
Với lại đây là nhà của con. Nếu con ra ngoài chịu khổ, phu nhân trên trời thấy sẽ đau lòng lắm.”
Dì Lưu việc ở nhà họ Chu đã nhiều năm, rất gắn bó với chúng tôi.
Tôi biết dì thật lòng lo cho tôi.
Nhưng dì không biết, giữa tôi và Chu Hành Giản, từ lâu đã không còn là cảm em đơn thuần.
Nếu tôi tiếp tục ở lại đây, e rằng mẹ trên trời thấy chỉ càng thêm đau lòng.
Mẹ từng hy vọng… hy vọng tôi hạnh phúc biết bao…
Nước mắt không kiềm mà trào ra.
Tôi lại ôm lấy dì Lưu đang vội vàng giữ tôi lại.
“Dì Lưu, dì yên tâm. Con sẽ sống thật tốt. Con sẽ khiến mẹ yên lòng nơi thiên đường.
Nhờ dì với ấy, từ nay con sẽ không phiền họ nữa.”
Giữa hàng loạt dòng bình luận nghi ngờ, tôi dứt khoát rời khỏi ngôi nhà ấy.
【Nữ phụ có thể đi đâu chứ? Trước đây vì muốn bám lấy nam chính mà còn xin học bán trú cơ mà.】
【Ồ, xem ra đúng là “lùi một bước để tiến ba bước” rồi.】
【Đừng vòng vo nữa, nhanh lên nào! Đến đoạn giam cầm đi, kiểu như “đau để ” ấy!】
Bạn thấy sao?