Trong bữa tiệc, tôi đang định bỏ thuốc vào ly rượu của trai kế là Chu Hành Giản, thì trước mắt bỗng hiện lên một dòng bình luận:
【Màn “giả loạn luân – giam cầm play” sắp bắt đầu rồi đây.】
【Nam chính thấy nữ phụ độc ác bỏ thuốc, vẫn sẽ uống.】
Tôi khựng lại, người trai kế đang bước về phía mình.
Ánh mắt ấy dừng lại trên mặt tôi một chút, rồi dời xuống ly rượu trong tay tôi, giọng trầm khàn:
“Ly này là đưa cho à, Dương Dương?”
1
Bình luận hiện lên dày đặc:
【Nữ phụ sao đứng đơ ra thế? Nam chính lại chủ bước tới kìa!】
【Tôi thích xem cảnh nóng, không phải giữa nam chính với nữ phụ chứ! Vậy là nam chính không còn sạch sẽ nữa huhu.】
【Nam chính hơn hai mươi rồi, có phụ nữ thì sao? Với lại nữ phụ là do ấy tận mắt lớn lên, vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ, coi như tìm một phòng thiếp để luyện tập trước đi.】
【Chuẩn luôn, kiểu cưỡng chế giữa em kế nó mới kích thích! Nam chính lạnh lùng lại phóng túng trên người nữ phụ, chơi đủ trò, sau này người hưởng lợi vẫn là nữ chính của tụi mình mà!】
【Nam chính rốt cuộc có thích nữ phụ không ? Rõ ràng rất mê thân thể ta, mà cuối cùng lại cưới nữ chính.】
【Cái gì mà “lại cưới nữ chính” chứ? Đây là kịch bản truy thê kiểu “hối hận muộn màng”, nữ phụ vốn dĩ chỉ là một phần trong cuộc chơi của họ, kiểu nhân vật phụ thôi, sớm muộn cũng phải biến mất!】
…
Tôi cố kìm nén cơn run rẩy, xâu chuỗi lại tất cả những gì họ vừa .
Tôi là nữ phụ độc ác. Anh trai kế của tôi – Chu Hành Giản – là nam chính.
Bữa tiệc này là một tiết quan trọng: tôi bỏ thuốc vào rượu của ấy, ấy cuối cùng vỡ giới hạn, buông thả cùng tôi một đêm, từ đó dây dưa không dứt.
Nhưng cuối cùng, ấy lại cưới nữ chính trong miệng họ.
Còn tôi, bị nhốt dưới tầng hầm biệt thự, trở thành công cụ để phát tiết ham muốn tội lỗi không thể ra, và chết một cách thê thảm…
“Dương Dương?”
Tôi bừng tỉnh, đối mặt với đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Chu Hành Giản, vô thức lùi lại một bước: “Gì… gì cơ?”
Anh ấy khẽ : “Sao lại ngẩn người ra , hửm?”
Rồi chỉ vào ly rượu trong tay tôi, dịu dàng lặp lại: “Cho à?”
Tôi há miệng, còn chưa kịp gì—
“Chu Hành Giản, cậu đang gì đấy? Lại bị em nhỏ của cậu bám lấy hả?”
Đám của kéo tới, có người nháy mắt tôi, rồi lại liếc .
Chu Hành Giản khẽ : “Đừng ấy sợ.”
“Ai dám đâu! Ai chẳng biết ấy là bảo bối của cậu!”
Tôi đứng ngây người bọn họ.
Phải rồi, trong giới ai chẳng biết Chu Hành Giản luôn cưng chiều và dung túng tôi.
Từ năm tôi mười hai tuổi, mẹ tôi và ba ấy qua đời trong một tai nạn, tôi trở thành người duy nhất ấy đặc biệt quan tâm.
Thậm chí có nam sinh tỏ với tôi, cũng đích thân ra mặt cảnh cáo người ta tránh xa tôi ra.
Thế nên ngay cả chuyện bỏ thuốc cho , tôi cũng dám .
Nhưng mấy dòng bình luận kia lại … cuối cùng tôi sẽ bị …
“Choang!”
Ly rượu rơi khỏi tay tôi, rượu vang đỏ bắn tung tóe đầy sàn.
Mọi người nhau không hiểu chuyện gì.
Chu Hành Giản hơi khựng lại, cau mày nhẹ: “Dương Dương?”
Tôi , lắc đầu: “Không… à, cái này không phải đưa cho !”
Nghe thấy tôi gọi “”, lông mày ấy nhíu chặt hơn nữa.“Tôi mệt rồi, về trước đây.”
Giữa hàng loạt dòng bình luận đang cuộn trào, tôi hoảng hốt rời khỏi bữa tiệc.
【Nữ phụ đang gì ?! Chiêu trò mới à? Dụ rồi đẩy à?】
【Cô ta cũng chỉ nhờ vào việc nam chính sủng ái mới dám lên mặt thôi, một đóa hoa yếu ớt, rời khỏi nam chính thì gì cơ chứ!】
2
Về đến nhà, tôi cuộn tròn trên ghế sofa.
Tôi ngây người bộ vest đen và váy voan cúp ngực màu tím đang chồng lên nhau bên cạnh.
Chiếc váy tím vốn là lễ phục tôi chọn cho mình tối nay. Nhưng sau khi tôi thay vào, Chu Hành Giản tôi bằng ánh mắt tối tăm rất lâu, rồi đích thân chọn một chiếc váy cổ cao màu trắng, ép tôi phải thay. Dù tôi có vùng vằng thế nào cũng không .
Anh ấy cũng cởi bỏ bộ vest đen, đổi sang một bộ màu xám, là để ton-sur-ton với váy trắng của tôi.
Trên bàn trà gần đó vẫn còn mấy cuốn sách bọn tôi từng cùng nhau đọc ly nước đặt thành đôi…
Có lẽ, mấy cái dòng bình luận kia chỉ là bịa đặt thôi!
Nhưng bình luận như muốn chống lại tôi, lại tiếp tục cuộn lên:
【Chị nữ chính đến rồi! Vest trắng, môi đỏ, khí chất mạnh mẽ quá trời luôn!】
【Nam chính chủ đưa tay cho nữ chính khoác kìa, mà muốn gả luôn cả đời!】
【Chị ơi em nè em còn ngoan hơn cả nam chính!】
Tôi quanh căn biệt thự yên tĩnh, chẳng hiểu họ đang đến ai.
Điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn.
【Tiểu Ngư Nhi, trai của em bị người ta cướp mất rồi, có muốn đổi khác không?】
Tin nhắn đính kèm một tấm ảnh.
Tôi không thèm để ý, chỉ vào bức ảnh hai người đang thân mật trò chuyện, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Nữ chính mà họ … lại là ấy sao?
Đúng là mấy dòng bình luận đó toàn bậy!
Chu Hành Giản từng , giữa và ấy chỉ là mối quan hệ công việc.
Tôi lên.
Đợi Chu Hành Giản về, tôi nhất định sẽ kể cho nghe trò trời giáng này!
Tối nay bữa tiệc hình như hơi lâu.
Mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếng trước cửa, dụi mắt rồi chạy ra:
“Chu Hành Giản!”
Thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau ngay cửa, tôi khựng lại.
Cánh tay rắn chắc của Chu Hành Giản đặt lên vai Lư Văn Viện, đầu vùi vào cổ ta, mặt đỏ bừng:
“Văn Viện, đừng sợ… uống thay em.”
“Chu Hành Giản!” Tôi tiến thêm mấy bước, gọi bằng giọng gắt gỏng.
Anh ngẩng đầu lên, môi lướt qua má Lư Văn Viện, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
“Dương Dương, em lại về rồi à? Biết lỗi chưa?”
Tôi cau mày, đưa tay định đỡ :“Đây là nhà của chúng ta.”
Anh lại đẩy tôi ra:“Nhà của chúng ta cái gì! Em càng ngày càng không nghe lời, đập ly rượu, giận dỗi chiến tranh lạnh với !”
Anh dùng lực, tôi loạng choạng ngã xuống đất, không thể tin nổi mà .
Chu Hành Giản lại úp mặt vào cổ Lư Văn Viện, rên rỉ:
“Anh khó chịu quá…”
Lư Văn Viện quay đầu tôi, khẽ , khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai:
“Cô Dư, Tổng Giám đốc Chu không khỏe, tôi sẽ đưa ấy về phòng nghỉ.”
Bình luận cuộn lên trên bóng lưng chao đảo của họ:
【Cái của chị nữ chính lúc nãy đúng chất nữ vương luôn á!】
【Tối nay bỏ thuốc thất bại, nữ phụ lại tính giở trò gì tiếp đây? Nhìn cái kiểu mặt dày, cố bám lấy vừa rồi là biết!】
【Kệ nữ phụ muốn gì, nam chính đánh hơi quá! Cú ngã đó chắc đau lắm… thấy cũng tội.】
【Tội cái gì! Nữ phụ độc ác chỉ biết đeo bám thì đáng đời thôi!】
Tôi ngồi ngẩn ra dưới đất.
Có lẽ… những gì họ , đều là sự thật.
Tim tôi như bị đá đè, đầu óc dần trống rỗng…
“Cô Dư, Tổng Giám đốc Chu không khỏe, đêm nay cần tôi chăm sóc. Phiền sắp xếp cho tôi một căn phòng.”
Lư Văn Viện đứng trên tầng hai, từ trên cao xuống tôi.
Tôi chống tay đứng dậy, ngẩng đầu thẳng vào ta:“Vậy thì ngủ ở phòng chính đi.”
Cô ta nhướng mày:“Ồ? Phòng đó ở đâu?”“Sau lưng , là phòng của ấy.”
3
Sáng hôm sau.
Lư Văn Viện từ từ bước xuống cầu thang.
Cô ta mặc sơ mi của Chu Hành Giản, vừa đủ che tới đùi.
Dưới chiếc sơ mi là đôi chân dài thon gọn, trắng nõn.
Cô ta cong môi với tôi, vừa xoa vai vừa nũng nịu than thở:
“Tối qua mệt chết đi , lăn lộn cả đêm luôn ấy.”
Bình luận bùng nổ:
【Ý là gì đây? Nam nữ chính vừa “ ” xong hả? Tôi đã bỏ lỡ cái gì ?!】
【Ôi trời, ở trên ơi, chẳng bỏ lỡ gì đâu. Tối qua nam chính nôn cả đêm, nữ chính thì bị dính bẩn cả người, hết đưa nước lại lưng.】
【Nhưng như cũng đủ thân mật rồi, nữ phụ muốn chăm sóc nam chính còn chẳng có cơ hội!】
Tôi cúi đầu đôi ly đôi trên bàn ăn, tim như bị châm chích từng nhịp.
Dì giúp việc tên Lưu nhẹ nhàng lấy đi một cái ly, lẩm bẩm với Lư Văn Viện:
“Cô Lư này, những gia đình như của ngài Chu đều có người giúp việc, mấy chuyện như đưa nước rót trà cứ để chúng tôi là rồi.
Cô mà hết thì bọn tôi biết sống sao đây!”
Lư Văn Viện liếc tôi một cái, khẩy, hừ lạnh từ trong mũi:
“Chỉ là một con dây leo sống nhờ nhà người khác, cũng phải biết thân biết phận mà từ bỏ mộng tưởng đi.”
Bình luận vẫn cuộn đều:
【Dù chị nữ chính rất ngầu, có hơi… “trà xanh rồi đó?】
【Đúng ! Có nhất thiết phải đấu đá không? Làm đại nữ chủ tự lập sự nghiệp không à?】
【Là dân văn phòng thì tôi hiểu mà, dù có gì thì cũng là nhân viên ăn lương. Làm vợ Chủ tịch Chu không tốt hơn à? Mà vốn dĩ nam chính cũng chị ấy mà!】
Tôi khẽ run lên.
Thì ra Chu Hành Giản… đã ta rồi sao?
Nghĩ kỹ lại, dường như cũng không có gì bất ngờ.
Bao năm lăn lộn thương trường, Chu Hành Giản chưa từng dính lấy một tin đồn ái nào.
Tôi luôn tìm cách xử lý bất kỳ người phụ nữ nào có ý đồ với .
Anh không những không giận, mà còn dịu dàng dỗ dành tôi:
“Chỉ cần Dương Dương vui là .”
Ngoại trừ… Lư Văn Viện. Bạn học đại học của .
Cô ta tốt nghiệp xong thì vào ở Chu thị, trở thành đồng hành cố định của .
Những buổi tiệc thương mại mà đến tôi còn không vào, và ta lại luôn sánh vai, kề vai sát cánh.
Tôi từng ghen tuông, từng ầm lên.
Chu Hành Giản chỉ tôi với vẻ hơi bực bội, bảo tôi nên phân biệt rõ thứ tự quan trọng.
Tôi từng nghĩ “chuyện quan trọng” là công việc, ra là… Lư Văn Viện sao?
Huống hồ, một người luôn lạnh nhạt, tự kiềm chế bản thân như , tối nay lại vì ta mà say đến mức này…
“Á!” – Lư Văn Viện đột nhiên hét toáng lên.
Tôi ngẩng đầu , hoảng hốt.
Tôi ném vội cái ly, chạy vội qua.
Và bắt gặp ánh mắt của Chu Hành Giản đang hấp tấp xuống cầu thang.
Chỉ thoáng nhau, cả hai đã vội lảng đi.
Tôi cuống quýt cúi xuống nhặt bức tranh thêu dưới đất.
Anh thì lao đến xem tay Lư Văn Viện:
“Sao lại chảy máu rồi?”
“Tất cả là tại bức tranh kia! Em chỉ tò mò thôi, không hiểu sao trong biệt thự lại treo một bức tranh quê mùa như , vừa mới đến gần thì nó rơi xuống, em định đỡ lấy, ai ngờ đập trúng tay!”
“Rơi thì rơi, em đỡ gì?!”
Tôi tấm vải thêu trắng tinh giờ loang lổ vết máu, toàn thân không ngừng run rẩy.
Quỳ xuống, dùng tay từng mảnh từng mảnh nhặt hết mảnh kính vỡ ra khỏi tấm tranh.
Bình luận lại cuộn lên:
【Nữ chính hơi quá rồi đó, không có việc gì sao phải vào tranh?】
【Nam chính không giấu nổi vẻ xót xa luôn! Dù nữ phụ bỏ thuốc thất bại, cảm giữa hai người họ vẫn tiến triển mượt mà quá chừng!】
【Nhìn chút thôi mà! Với lại bức tranh đó đúng là quê thật mà.】
Đây là di vật mẹ để lại cho tôi, không hề quê mùa chút nào! Mấy người xấu xa các người!
“Rõ ràng là cố ý kéo nó xuống!”
Tôi bất ngờ đứng phắt dậy, lao tới đẩy mạnh Lư Văn Viện một cái.
Ngay cả Chu Hành Giản cũng không kịp phản ứng, ta ngã nhào xuống đất, hét lên.
Chu Hành Giản quay đầu, trừng mắt tôi:“Dư Dương, em đừng quá đáng quá!”Anh quay lại, bế ngang Lư Văn Viện lên.
Lư Văn Viện ôm lấy cổ , mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa :“Chủ tịch Chu, đau quá…”
Chu Hành Giản xót xa ta một cái, rồi trừng mắt tôi:“Dư Dương, xin lỗi Văn Viện đi.”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?