Đêm Tối Của Những [...] – Chương 5

14

Nói xong câu đó, tôi xoay người rời đi.

Kỳ Kiến Bạch bước theo sát bên cạnh, nhịp chân không chút do dự.

Tôi hơi nghiêng đầu, khẽ hỏi:

“Không phải em nên đang tập luyện sao? Sao lại có mặt ở đây?”

Cậu ta cúi mắt, ánh sâu lắng khóa chặt tôi.

“Tôi cũng nhận lời mời.”

Rồi, giọng trầm khàn chậm rãi vang lên:

“Hơn nữa, mấy ngày nay chị không hề liên lạc với tôi.”

“Tôi… nhớ chị, Lê Dã.”

Quả thật, mấy ngày nay tôi quá bận rộn.

Bận đánh cược cả mạng sống, giành từng miếng thịt từ tay kẻ mạnh.

Thực ra, hôm nay tôi đến đây chỉ để xác nhận xem Phó Sâm có thật sự có mặt hay không.

Để đảm bảo trước khi hợp đồng hoàn tất, ta không có bất cứ hành cản trở.

Nhưng may mắn thay, tôi đã đánh giá ta quá cao.

Anh ta chưa bao giờ xem trọng tôi.

Chính vì thế, suốt mấy năm kết hôn, tôi đã có thể lặng lẽ điều hành công ty dưới mũi ta, thu mua một đội tuyển eSports, rồi lại giúp ta vực dậy chính tập đoàn Phó thị.

Giữa hai gia tộc Phó – Lê, tôi lặng lẽ di chuyển, dựa vào những tin tức báo thu thập , từng bước bành trướng công ty của mình, đến tận hôm nay.

Chỉ đến khi nhận ra chúng tôi đã bước tới cửa, tôi mới bừng tỉnh.

Tôi còn chưa kịp nghĩ xem nên đáp lại câu thẳng thắn của Kỳ Kiến Bạch như thế nào, thì một nhóm phóng viên bất ngờ ập đến, vây kín xung quanh.

“Lê tiểu thư, xin hỏi có phải chính là nhân vật bí ẩn trong bức ảnh hôm đó không?”

Phóng viên tiếp tục bắn ra những câu hỏi sắc bén:

“Xin hỏi, cuộc hôn nhân của và Phó tổng đã kết thúc chưa?”

“Công khai ngoại trong thời gian hôn nhân, xin hỏi Lê tiểu thư nghĩ thế nào về việc này? Dẫn theo nhân xuất hiện tại một sự kiện thế này, không thấy xấu hổ mà còn lấy tự hào sao?”

Câu hỏi cuối cùng mang theo sự ác ý lộ liễu, không chút che giấu.

Tôi chằm chằm vào ánh mắt hả hê và khinh thường của gã phóng viên kia, đột nhiên bật .

“Câu hỏi này, không nên đi hỏi Phó Sâm thì hơn sao?”

“Từ ngày thứ hai sau khi kết hôn, cứ mỗi hai tháng, ta lại bị chụp ảnh đi cùng một mới.”

“Hồi đó, các người gì nhỉ?”

Tôi giơ tay, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên cằm, giả bộ như vừa sực nhớ ra điều gì đó.

“À, đúng rồi.”

“Các người , hôn nhân nhà giàu vốn chỉ là trao đổi lợi ích, mạnh ai nấy hưởng, giữ một trẻ đẹp bên mình cũng là chuyện bình thường.”

Tôi nở một nụ nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:

“Nếu tôi thực sự ngoại , thì đó cũng là vì Phó Sâm đã vi phạm thỏa thuận hôn nhân trước.”

“Lỗi là ở ta, còn tôi chỉ đang phản kích một cách chính đáng mà thôi.”

“Hơn nữa…” Tôi hạ mắt, nhẹ giọng :

“Mối quan hệ giữa tôi và Kỳ Kiến Bạch, không giống như các người nghĩ đâu.”

Nói xong, tôi lùi lại một bước, nhẹ nhàng né tránh bàn tay cậu ta đang định nắm lấy.

Nhóm phóng viên tròn mắt ngạc nhiên, trong khi thiếu niên đứng cạnh tôi khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén tôi đầy khó hiểu.

Tôi quay sang mọi người, chậm rãi , giọng bình thản lại như một nhát dao sắc bén xuyên qua bầu không khí.

“Các người không tò mò sao? Khi chiến đội Sơn Nguyệt một nhà đầu tư bí ẩn thu mua, ai mới là người đang nắm giữ phần lớn cổ phần của nó?”

Kỳ Kiến Bạch giật mạnh đầu, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Gió đêm rít qua lạnh lẽo mà quạnh quẽ.

Dưới ánh đèn rực rỡ, tôi điềm tĩnh lạnh nhạt cất giọng:

“Tôi là chủ của cậu ta.”

15

Khi ra câu đó, những ký ức về Kỳ Kiến Bạch bỗng nhiên tràn về, như những mảnh phim bị cắt rời, từng hình ảnh thoáng qua trong đầu tôi.

Tôi nhớ đến buổi tiệc hôm ấy, nơi tôi kết với cậu ta trên WeChat, sau đó chẳng có bất cứ liên lạc nào.

Mãi cho đến đêm đó—

Cậu ta bị sốt, đáng lẽ nên gọi điện nhờ bè mang thuốc đến, lại bấm nhầm số của tôi.

Tôi xách theo một túi thuốc hạ sốt, dùng mật khẩu mở cửa nhà cậu ta.

Cậu ta sốt đến mức gò má đỏ bừng, cả người mơ màng, dường như không còn tỉnh táo.

Uống thuốc xong, khuôn mặt nóng rực của cậu ta cọ nhẹ vào lòng bàn tay tôi, giọng khàn khàn xen lẫn chút rên rỉ khó chịu:

“Tôi nóng quá… lại lạnh nữa…”

Tôi cúi đầu cậu ta, bình tĩnh hỏi:

“Vậy, tôi ôm em nhé?”

Kỳ Kiến Bạch ngước đôi mắt mơ màng như phủ hơi nước lên tôi, khóe môi cong lên giọng vẫn khàn khàn:

“Chị định nhân lúc tôi bệnh để lợi dụng sao?”

“Đúng .”

Tôi đáp không chút do dự:

“Nhưng em vẫn có thể từ chối.”

Cậu ta không trả lời.

Chỉ vươn tay kéo mạnh tôi xuống, khiến tôi ngã thẳng lên người cậu ta.

Cơ thể tôi, cũng như bàn tay tôi, vĩnh viễn luôn lạnh hơn nhiệt độ bình thường.

Có lẽ vì thấy thoải mái, cậu ta liền quấn chặt lấy tôi, càng dán sát, càng siết chặt hơn.

“Chị à, mặc chật thế này không thấy khó chịu sao…”

“Có chứ.”

Tôi nâng mặt cậu ta lên, ánh mắt như phủ một tầng sương mỏng:

“Vậy thì, giúp tôi cởi ra đi, ngoan nào.”

Dù đêm đó không thực sự đi đến bước cuối cùng, từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ giữa chúng tôi đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Tôi không phủ nhận rằng, ngay từ đầu, tôi chỉ lòng vì nhan sắc của cậu ta.

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đi cùng cậu ta lâu dài.

Tôi chỉ muốn một khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi.

Vậy mà, cậu ta lại chơi trò kéo đẩy với tôi quá thành thạo, khiến tôi lầm tưởng rằng suy nghĩ của chúng tôi giống nhau.

Cơn đau đột ngột từ cổ tay kéo tôi trở lại thực tại.

Kỳ Kiến Bạch nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi sải bước rời đi.

Một số phóng viên vẫn cố chen tới ngăn cản, cậu ta chỉ nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ nửa vời, giọng điệu lười biếng sắc bén:

“Tôi phải về chiến đội cùng ‘sếp’ của tôi để xem lại trận đấu, bàn bạc chiến lược cho mùa giải tiếp theo.”

“Các người cũng muốn theo vào nghe sao?”

Sự lạnh lẽo và sắc bén trong giọng của cậu ta gần như không thể kìm nén nữa.

Nhưng đám phóng viên vẫn không chịu từ bỏ, có kẻ thò tay ra chắn trước mặt cậu ta:

“Vậy còn chuyện thì sao—”

Kỳ Kiến Bạch mất hết kiên nhẫn, khuôn mặt vô cảm, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ:

“Cút.”

16

Ánh trăng dệt thành từng tầng sáng bạc, yên tĩnh phủ xuống.

Tôi và Kỳ Kiến Bạch ngồi trong xe, bầu không khí lặng lẽ trôi qua không ai một lời.

Vài giây sau, cậu ta đột nhiên khẽ:

“Chị không định gì với tôi sao?”

Tôi khẽ thở dài, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Là lỗi của tôi. Ngay từ đầu, em như , tôi đã nghĩ rằng đây chỉ là một trò chơi mà người trưởng thành ai cũng hiểu ngầm.”

“Nhưng tôi cũng đã rồi, chúng ta chỉ là ‘vui một chút’—”

“Tôi không về chuyện đó.”

Cậu ta đột ngột cắt ngang lời tôi.

“Chuyện chị là chủ của chiến đội, tại sao chưa bao giờ với tôi?”

Tôi bình thản cậu ta, không né tránh:

“Nói ra sẽ rất phiền phức.”

Cậu ta dừng lại trong thoáng chốc, rồi dường như bừng tỉnh.

“Ngày hôm đó, sau khi chúng ta bị chụp ảnh và lên hot search, quản lý tìm tôi, rằng sẽ tổ chức họp báo để phủ nhận tin đồn.”

“Là do chị cầu, đúng không?”

Kỳ Kiến Bạch chống tay lên lưng ghế phía sau tôi, cả người nghiêng tới gần, ánh mắt sắc bén như muốn thấu tôi.

“Lê Dã, trong mắt chị, tôi thực sự thấp kém đến mức không thể để lộ ra ngoài sao?”

Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng gần, hơi thở vương vấn trong không gian chật hẹp, không khí trở nên mờ ám đến cực điểm.

Nhưng từ trong đáy mắt cậu ta, tôi chỉ thấy bóng hình của chính mình—

Bình thản đến mức lạnh lẽo.

“Vì chúng ta không phải đang nhau.”

Tôi thẳng vào mắt cậu ta, giọng bình tĩnh, không một gợn sóng.

“Con đường tôi đi, cuộc đời tôi sắp xếp thế nào, tất cả đã quyết định từ bốn năm trước.”

“Tôi sẽ không vì em mà rối loạn nhịp điệu của mình.”

“Còn lý do tôi không với em về chuyện tôi là chủ của câu lạc bộ, là bởi vì mối quan hệ giữa chúng ta—”

Tôi dừng lại một chút, chọn một từ bớt sắc bén hơn.

“Là một mối quan hệ chóng vánh.”

“Sau khi kết thúc, tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến công việc của em trong chiến đội.”

“Bởi vì đảm bảo em có thể mang về thành tích tốt, nâng cao giá trị thương mại, cũng là một phần trong sự nghiệp của tôi.”

“Nói trắng ra, thành tích của em, cũng là lợi ích của tôi.”

Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức hơi thở đan xen, tôi lại một lần nữa ngửi thấy hương blue gum lạnh lẽo phảng phất trên người cậu ta.

“Nếu chị đã tính toán chu toàn như …”

Cậu ta thấp giọng, như không , giọng khẽ khàng vang lên bên tai tôi:

“Hôm nay lại đột nhiên công khai chuyện này, chị không lo tôi sẽ nhân lúc kỳ nghỉ giữa mùa mà chuyển sang đội khác sao?”

Tôi im lặng vài giây, sau đó bình thản đáp:

“Đó cũng là tự do của em.”

Không khí rơi vào một khoảng trống nặng nề.

Kỳ Kiến Bạch bật khẽ, không còn ý nữa.

Sau đó, cậu ta đứng thẳng dậy, mở cửa xe, bước ra ngoài mà không hề ngoái lại.

17

Còn một lý do nữa.

Kỳ Kiến Bạch mới mười chín tuổi, sự nghiệp đang ở giai đoạn đỉnh cao.

Mà cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Sâm vẫn chưa kết thúc.

Nếu mối quan hệ không thể phơi bày này thực sự bị vạch trần, nó sẽ chỉ trở thành vết nhơ trong cuộc đời cậu ta.

Nhưng đây chỉ là một lý do quá nhỏ bé, không đáng để nhắc đến.

Vậy nên, tôi không ra.

Chỉ ngồi yên trong xe, theo bóng lưng cậu ta dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Sau đó, tôi thò tay vào túi, lấy ra một bao thuốc, châm lửa.

Nhưng không hút, chỉ lặng lẽ điếu thuốc cháy trong kẽ tay mình.

Làn khói trắng mỏng manh bay lên, mơ hồ phủ mờ tầm mắt.

Mùi khói thuốc rẻ tiền nồng nặc, như một cơn gió ngược kéo tôi về quá khứ nhiều năm trước.

Cha tôi là một gã đàn ông vô cùng ghê tởm.

Ông ta dựa vào khuôn mặt khá điển trai, tìm cách trở thành chồng của đại tiểu thư nhà họ Lê, chưa bao giờ an phận.

Sợ bị phát hiện, ông ta chỉ dám vụng trộm với mẹ tôi, một nghề massage.

Khi tôi vừa mới chào đời, bí mật đã bị phu nhân nhà họ Lê phát hiện.

Cha tôi quỳ rạp dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, cầu xin vợ mình tha thứ.

Mãi sau đó, ông ta mới quay lại gia đình.

Còn tôi, theo mẹ sống trong một tiệm massage nhỏ, nằm trong một khu chung cư cũ nát.

Khi tôi cúi đầu bài tập trên chiếc bàn gỗ cũ, chỉ cách mẹ và khách của bà một tấm rèm mỏng manh.

Có những lúc, bà sẽ gọi tôi vào, bảo tôi rót cho bà một ly nước, để dịu cổ họng đã khản đặc vì rên rỉ.

Bà chưa bao giờ quan tâm tôi, ngoài thời gian tiếp khách, bà chỉ dán chặt vào bàn mạt chược.

Ở trường học, không ai thích tôi.

Bọn họ cố ý đứng ngay trước mặt tôi, xì xào bàn tán.

“Con bé đó rồi cũng sẽ giống mẹ nó thôi, còn nhỏ tuổi mà đã nhiễm mấy bệnh bẩn thỉu rồi.”

Tôi không thể tìm một từ nào cụ thể và chính xác để mô tả quãng thời gian đó.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến quá khứ,

Cảnh tượng hiện lên đầu tiên trong đầu tôi luôn là cánh cửa sổ tỏa ra ánh đèn hồng rẻ tiền,

Và những ánh mắt mờ ám, dơ bẩn của đám đàn ông xa lạ quét qua người tôi.

Tôi khát vọng và tham vọng hơn bất kỳ ai khác.

Tôi nóng lòng muốn leo lên cao, càng cao càng tốt.

Và để đạt điều đó, tôi có thể trả bất cứ giá nào.

Điếu thuốc trong tay cháy hết, tàn thuốc rơi xuống, bỏng nhẹ làn da tôi, kéo tôi trở về thực tại.

Tôi lấy lại bình tĩnh, bấm gọi cho Tiểu Đường.

Giọng tôi trầm thấp, kiên định:

“Bước cuối cùng của kế hoạch thu mua cổ phần, bắt đầu ngay đêm nay.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...