Đêm Tìm Lại Chính [...] – Chương 4

16

Nhân lúc ta còn đang đơ người, tôi thò tay giật luôn chìa khóa xe từ túi quần .

Đi ngang qua Thẩm Chiến Chiến, tôi cố ý lớn:

“Giám đốc Giang của , giờ là của một mình rồi đó.”

Nói xong, tôi không do dự.

Trước ánh mắt của tất cả mọi người, mở cửa xe, lái luôn chiếc Bugatti rời đi.

Thẩm Chiến Chiến giận đến nỗi giậm chân hét lên:

“Anh Giang! Anh để ta lái xe của đi như thế hả?!”

Giang Trừng không dám chiếc xe không phải của mình.

Chỉ có thể ậm ừ:

“Cô ấy chỉ giận vì hôm qua không đưa ấy đi chơi… Chờ ấy nguôi giận rồi, sẽ tự về thôi.”

Chỉ là — phòng của họ đã hết hạn.

Thẻ từ đã bị vô hiệu hoá.

Lễ tân chỉ giúp họ mở cửa một lần, rồi nhắc nhở lịch sự:

“Hai người vui lòng dọn hành lý trước 2 giờ chiều nhé, để tụi em còn sắp xếp nhân viên lên dọn phòng.”

Cô ấy ở đây nhiều năm, gặp đủ kiểu người.

Chỉ cần là hiểu — Giang Trừng chỉ là một gã đàn ông sống bám , dẫn tiểu tam đi du lịch bằng tiền người khác.

Không phải lần đầu thấy thể loại này, nên cũng chẳng thèm giữ mặt mũi cho bọn họ nữa.

Thẩm Chiến Chiến tức đến bật người, chống nạnh chửi lễ tân:

“Cô có thái độ gì thế hả? Cẩn thận tôi kiện đấy!”

Lễ tân tròn mắt, khẽ khinh miệt:

“Làm tiểu tam mà còn ngang nhiên như thể mình là chính thất…Chị ơi, mặt dày là thiên phú đấy.”

Thẩm Chiến Chiến giận đến mức không kìm , vung tay tát thẳng vào mặt lễ tân.

Sau đó, hai người họ liền lao vào cào cấu nhau.

Giang Trừng muốn can cũng can không nổi.

17

Tôi lái xe, mở trần mui, chạy một vòng dọc theo đường bờ biển.

Bao nhiêu bực tức trong lòng, nhờ làn gió biển mà cũng tản bớt đi phần nào.

Nhưng chưa bao lâu, điện thoại lại đổ chuông.

Người gọi đến — mẹ của Giang Trừng.

Giang Trừng đúng là nhanh tay gọi “viện binh”.

Tôi bắt máy.

Giọng của bà Giang, theo gió biển lùa vào tai tôi:

“Tiểu Tạ à, nghe con và A Trừng đang đi chơi hả? Có vui không con?”

Tôi kéo nhẹ kính râm xuống, nhếch môi :

“Dạ… mẹ Giang, mẹ sai rồi.

Tụi con là ba người đi chơi, trong phòng ấy còn có thêm một hai mươi mấy tuổi nữa cơ.”

Bà Giang khựng lại một chút,

rồi nhanh chóng đổi giọng vui vẻ:

“Ồ, con chắc là Chiến Chiến rồi.

Mẹ cũng biết con bé mà, lần trước A Trừng leo núi bị lạc, nhờ nó mới tìm đường về.”

Tôi lạnh trong lòng.

Quả thật là cả cái nhà này… ai cũng coi tôi là cái máy rút tiền biết đi.

Bà Giang lại tiếp lời:

“Nghe con và A Trừng đang giận nhau? Không phải vì Chiến Chiến đó chứ?”

Tôi chẳng buồn đáp, chỉ lặng lẽ ngắm biển, gió thổi mát rượi.

Rồi bà ấy tiếp:

“Chiến Chiến cũng tội lắm con à, từ nhỏ không có cha mẹ, nên mẹ xem nó như con nuôi.

“Hồi mang thai em A Trừng, mẹ từng bị sảy. A Trừng lúc nhỏ cứ ao ước có thêm em .

“Nên bây giờ đối tốt với Chiến Chiến, chỉ đơn giản là xem nó như em ruột mà chăm sóc thôi.”

Thật là “em nuôi” lý tưởng quá nhỉ.

ra thì… hoàn cảnh của tôi và Thẩm Chiến Chiến khá giống.

Cũng mồ côi từ nhỏ.

Vậy mà ngày ấy, lúc Giang Trừng đưa tôi về ra mắt, mẹ ấy còn nắm tay tôi cảm :

“Từ nay, con chính là con ruột của mẹ.”

Lúc đó tôi thật sự .

Giờ thì mới thấy… cái gọi là “A Trừng muốn có em ” chỉ là chuyện cho có.

Anh ta chẳng phải đã có một em ruột rồi sao?

Trước kia còn nghỉ học đi để nuôi học đại học.

Thế mà có thấy đưa em ruột đi chơi lần nào không?

18

Tôi tắt máy.

Không lâu sau, điện thoại lại reo lần nữa.

Lần này là chị của Giang Trừng gọi đến.

Chúng tôi có kết liên lạc từ nhiều năm trước, bình thường ta rất ít khi gọi cho tôi.

Vừa bắt máy, đã nghe giọng người chị cả:

“Em và A Trừng cãi nhau hả?”

Tôi “ừ” một tiếng.

Cô ta lập tức tỏ vẻ “chị cả dạy dỗ em út”:

“Chị cũng biết Chiến Chiến, nếu hai đứa cãi nhau vì con bé thì thật không đáng.

“Nó mới hai mươi, chưa có việc , còn em thì sự nghiệp thành đạt. So đo với một đứa con nhỏ, có đáng không?”

Nói thật, trong nhà họ Giang, người tôi dị ứng nhất chính là bà chị này.

Lớn hơn Giang Trừng gần chục tuổi, rất thích dạy đời người khác.

Tôi luôn giữ phép tắc, không va chạm gì với ta, sống kiểu “nước sông không phạm nước giếng”.

Nhưng không có nghĩa là… tôi sợ ta.

“Nếu tôi cứ muốn so đo thì sao?”

Cô ta không ngờ tôi lại phản ứng như , giọng lập tức nổi nóng:

“Em xem, cái tính khí này của em chính là lý do khiến A Trừng chịu không nổi!

“Nếu em có nửa cái tính dịu dàng như Chiến Chiến, thì còn sợ không giữ trái tim nó à?”

Tôi lập tức phản pháo:

“Chị hay thật. Nếu chị dịu dàng bằng một nửa Thẩm Chiến Chiến, thì có bị rể ép ly hôn không?”

Cô ta sống còn lo không xong, mà lại mở miệng dạy dỗ tôi?

Tôi tiếp:

“Chị Giang, giờ tôi rõ luôn — tôi và Giang Trừng đã chia tay rồi, phiền chị chuyển ra khỏi nhà tôi sớm dùm!”

Không đợi ta trả lời, tôi thẳng tay ngắt máy.

Sau khi ly hôn, chị Giang Trừng đã dọn vào ở luôn trong nhà tôi.

Lúc đầu còn chê bai bảo mẫu đủ thứ, cuối cùng ép tôi sa thải người ta, rồi chính ta .

Vì là “giúp việc sống cùng chủ nhà 24/7”, nên tiền lương tôi phải trả gấp đôi.

Đồ ăn thức uống trong nhà tôi mua về, hầu như đều bị ta chén sạch.

Một người như

Tôi cũng từng vì nể mặt Giang Trừng mà nhẫn nhịn.

Bây giờ nghĩ lại — đúng là cả một gia đình ăn bám.

19

Tôi không ngờ, cú điện thoại thứ ba lại là em ruột của Giang Trừng.

Bị hai cuộc gọi trước tôi mất hết kiên nhẫn, tâm trạng đang rất tệ.

Vừa bắt máy, tôi đã sẵng giọng:

“Ngay cả em cũng đến phiền chị nữa sao?!”

Đầu dây bên kia, đối phương im lặng một lúc — có vẻ sững người.

Giọng em vang lên đầy lo lắng:

“Chị Vãn Hinh, dạo này em bận đề tài tốt nghiệp, mãi đến hôm nay mới biết chuyện của em.

“Em xin lỗi chị… là nhà em có lỗi với chị. Chị tài trợ em ăn học, cho chị em công việc – thật sự là nhà em nợ chị quá nhiều!

“Em sắp tốt nghiệp cao học rồi. Chờ em đi , em nhất định sẽ trả lại hết số tiền chị từng giúp.”

Tôi sững người khá lâu, rồi cúi đầu xuống, tựa trán vào vô lăng.

Tất cả cảm bị đè nén suốt thời gian qua cuối cùng cũng trào dâng.

Tôi vốn chỉ định tận hưởng kỳ nghỉ ngắn, vui vẻ đến tìm người . Chúng tôi đang bàn chuyện đặt ngày đính hôn, chọn lễ phục cưới.

Công việc trong công ty đã ổn định.

Tôi dự định cuối năm này sẽ rút lui khỏi tuyến đầu, trở thành một dâu hạnh phúc.

Sau đó là chào đón một sinh linh nhỏ của riêng mình. Dù là bé trai hay bé , tôi đều sẽ là người mẹ tốt nhất.

Vì điều đó, tôi đã tranh thủ thời gian giữa bao bận rộn, thi lấy bằng tư vấn tâm lý trẻ em, bằng nuôi dạy trẻ sơ sinh…

Tôi không muốn con mình lớn lên trong một gia đình tan vỡ như tôi ngày xưa.

Nhưng giờ đây…

ngay cả cơ hội dựng nên một mái ấm, tôi cũng không còn nữa.

Đúng lúc ấy,

giọng em lại vang lên trong điện thoại, dù nhẹ kiên quyết:

“Chị… em luôn xem chị là hình mẫu để học theo. Sau này đi , em cũng sẽ giúp đỡ những người từng giống em.

“Có những người không xứng đáng, không có nghĩa là việc chị đã là vô nghĩa.

“Chị… xứng đáng với một người tốt hơn.

“…Rời khỏi em đi, chị nhé.”

20

Tôi từ homestay trở về nhà.

Vừa bước vào phòng khách, liền thấy Giang Trừng, chị ta và Thẩm Chiến Chiến đang ngồi chễm chệ trên sofa,

vui vẻ, vừa ăn vừa xem TV màn hình lớn.

Vỏ hạt dưa, vỏ quýt rơi đầy sàn — bừa bộn không chịu nổi.

Chị Giang Trừng thấy tôi về, còn vỗ tay một cái, bắt chéo chân, thản nhiên :

“Ui, về rồi à? Hết giận chưa đó?”

Nhìn cái cách ta coi nhà tôi như nhà mình, tôi không nhịn mà bật vì tức.

Tôi lập tức gọi bảo vệ khu biệt thự đến, chỉ tay vào ba người bọn họ:

“Họ tự tiện xâm nhập vào nhà tôi, phiền đưa họ ra ngoài giúp.”

Giang Trừng lập tức nhảy dựng lên:

“Đây là nhà tôi! Ai dám đuổi tụi tôi?!”

Tôi lạnh:

“Anh là nhà ? Vậy xin hỏi, có sổ đỏ hay giấy tờ cư trú ở căn nhà này không?”

Tôi vốn quen mặt với bảo vệ ở đây.

Họ đều biết tôi là chủ nhà thực sự.

Không cần tôi phải nhiều, họ lập tức gọi thêm người, đến hỗ trợ đuổi ba người kia ra.

Chị Giang Trừng gào lên, mặt méo mó:

“Cứu tôi với! Cướp! Giết người! Tôi đang ở trong nhà mình mà còn bị đuổi đi!”

Thẩm Chiến Chiến thì móc điện thoại ra, chĩa camera về phía tôi:

“Các ơi, mọi người thấy rồi đó, giữa ban ngày ban mặt, của tôi dám cùng bảo vệ xông vào cướp nhà người khác!”

Cô ta vốn nổi lên nhờ mấy nội dung “lấp lửng gợi cảm” trên mạng, có sẵn một đống fan cuồng.

Giờ ta mở livestream, lượng người xem lập tức tăng vọt, chưa đầy mấy phút đã leo top đầu khu vực.

Cô ta còn lia máy quay khắp biệt thự nhà tôi, quay từng ngóc ngách.

Tôi thấy phòng ngủ của tôi, đã bị Thẩm Chiến Chiến cải tạo” thành phòng của ta từ lúc nào không biết.

Tất cả đồ dùng cá nhân của tôi đều biến mất, bị giấu đi sạch sẽ.

Trên tường phòng ngủ chính, còn treo một tấm ảnh gia đình lớn.

Trong ảnh là chị Giang Trừng, Giang Trừng, mẹ ta… và Thẩm Chiến Chiến.

“Đây là nhà của mẹ nuôi tôi. Ai mà ngờ người phụ nữ này vừa chia tay với tôi, đã dẫn bảo vệ đến đuổi tụi tôi đi chứ?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...