11
Càng nghĩ, tôi càng thấy nghẹn.
Tôi lập tức gọi điện cho Giang Trừng.
Nhưng gọi mãi không có ai bắt máy.
Cho đến khi trời tối.
Cả hai người họ vẫn chưa về.
Tâm trạng tôi bắt đầu trở nên bực bội và mất kiên nhẫn, đến mức cả nhân viên lễ tân cũng tránh xa tôi.
Chỉ dám đứng ở một góc thì thầm bàn tán.
Tôi có thể đoán mấy nhân viên kia đang thì thầm những gì.
Dù sao Giang Trừng và Thẩm Chiến Chiến cũng đã sống chung gần hai tháng,
sáng tối bên nhau, lại ngủ cùng một phòng.
Ai vào mà chẳng nghĩ họ mới là một đôi thật sự?
Còn tôi – người “tự nhiên xuất hiện” – lại giống như kẻ thứ ba xen vào.
Tôi vào phần tin nhắn trong điện thoại. Dòng giao dịch trừ tiền phòng Giang Trừng đặt tối qua vẫn hiển thị rõ ràng.
Anh ta lúc còn đi cũng là dạng tiêu tiền như nước, đến cuối tháng là sạch túi.
Sau khi nghỉ việc, tất cả chi tiêu đều dùng thẻ phụ của tôi.
Tôi mở lại lịch sử giao dịch, tính qua một lượt – phòng đôi cao cấp mà tôi đang ở, đến trưa ngày mai là hết hạn.
Đó là phòng hướng biển, có ban công rộng, diện tích lớn.
Giang Trừng từng dài hạn, mỗi tháng gia hạn một lần.
Tôi thật sự muốn biết, nếu tôi không tiếp tục chi tiền, họ còn dám ở tiếp không?
12
Tới tận đêm khuya, tôi mới nghe thấy tiếng cơ xe vang lên ngoài homestay.
Tôi ra gần cửa thì thấy Giang Trừng đang bước xuống xe.
Chiếc xe ta đang lái, chính là chiếc trước đây tự tiện lấy từ hầm gửi xe nhà tôi.
Khi đó muốn đi roadtrip, tìm một nơi yên tĩnh để sống một thời gian.
Tất cả tiền xăng, tiền cao tốc… cũng đều thanh toán bằng thẻ của tôi.
Nghĩ đến đó, tôi lại thấy bực không chịu nổi.
Không ngờ, ngay sau đó, tôi thấy ta bế Thẩm Chiến Chiến từ ghế phụ xuống xe.
Kiểu bế bồng cả người, chẳng né tránh gì cả.
Tôi ngỡ ngàng – bây giờ họ đến mức chẳng thèm che đậy nữa sao?
Giang Trừng sải bước đi tới, thấy tôi liền sốt sắng :
“Vãn Hinh, em tới đúng lúc lắm. Mau vào bếp pha cho cốc nước đường đỏ. Anh chờ trong phòng!”
Nói xong, chẳng thèm để tôi trả lời, đã quay người lên lầu.
Tôi bóng lưng ta ôm người phụ nữ khác, xoay người đi vào bếp.
Lát sau tôi bưng một cái ly lên lầu.
Vừa đến phòng, liền thấy Thẩm Chiến Chiến đang nằm trên giường của tôi.
Giang Trừng ngồi cạnh, dịu dàng hỏi han chăm sóc.
Thấy tôi đến, ta giật lấy ly trên tay tôi, cúi – trống trơn.
Anh ta cau mày quát:
“Anh bảo em pha nước đường đỏ đâu? Đây là gì?!”
Tôi nhướng mày:
“Em uống mất rồi.”
Sắc mặt càng khó coi hơn:
“Em có biết ấy bị hạ đường huyết không?
Mấy ngày ‘đến tháng’ con ai cũng mệt, sao em không biết quan tâm ấy chút nào?”
Tôi giận đến run người:
“Vậy còn em thì sao? Ai quan tâm em?
“Giang Trừng, em vượt cả ngàn cây số đến tìm , mà để mặc em một mình ở đây, còn đưa người khác đi chơi?”
Anh ta lại lấy lý do cũ rích:
“Chiến Chiến bảo em trông mệt, nên không muốn phiền em.”
Anh ta rất đỗi tự nhiên, như thể đang điều đúng đắn nhất.
Tôi giận đến bật :
“Anh quên rồi sao? Dạo này cũng là kỳ kinh của em đấy!”
Giang Trừng sửng sốt:
“Em… em cũng tới kỳ à?”
13
“Em cũng?”
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, bật chua chát.
Tôi xông thẳng vào nhà vệ sinh, xách nguyên cái thùng rác ra trước mặt .
“Anh muốn kiểm tra luôn không?!”
Tôi liếc Thẩm Chiến Chiến vẫn còn nằm trên giường giả vờ yếu ớt.
Bước đến, kéo ta dậy khỏi giường của tôi.
“Anh ta tới kỳ? Vậy sao trong toilet không có lấy một miếng băng vệ sinh đã dùng nào hả?!”
Tối qua lúc tôi rửa mặt đi ngủ, tôi đã để ý thùng rác.
Ngoài vài mảnh giấy lau, hoàn toàn sạch sẽ, chẳng có dấu máu nào.
Thẩm Chiến Chiến bắt đầu ấp úng:
“Em thật sự tới kỳ mà… lượng của em ít, em… em xả luôn xuống bồn cầu rồi.”
Tôi khẩy:
“Cô xả vào bồn cầu?
“Sáng nay nhân viên còn nhắc tôi bồn cầu dễ nghẹt, dặn rõ là giấy vệ sinh cũng phải bỏ vào thùng rác.
“Vậy mà xả băng vệ sinh xuống hả?”
Thẩm Chiến Chiến mặt đỏ bừng, mắt ngấn lệ, quay sang cầu cứu.
Giang Trừng lập tức đón tín hiệu, bước ra bảo vệ:
“Chiến Chiến xả rồi là xả rồi! Vãn Hinh, não em có vấn đề à mà đi lục thùng rác?!”
Ngay giây tiếp theo, tôi úp cả cái thùng rác vào đầu ta.
“Có vấn đề cái đầu ! Não toàn phân thì có!”
Tôi phủi tay, kéo vali đi ra ngoài.
Xuống lễ tân, cầu mở phòng mới cho mình.
Cái phòng kia — ai thích ở thì cứ việc!
14
Mãi đến trưa hôm sau, tôi mới tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, đã nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu.
Thì ra hôm nay là đến hạn gia hạn phòng, Giang Trừng đưa thẻ ra quầy thanh toán mãi vẫn không quét .
“Không thể nào, sao lại không quét ? Cô thử quẹt cái thẻ này xem!”
Lễ tân cầm lấy thẻ, quét qua máy POS – vẫn không có phản ứng.
“Xin lỗi , vẫn không thanh toán ạ.”
“Làm sao có thể?! Hôm qua tôi còn quét mà, chắc máy các người hỏng rồi!”
Lúc đó, tôi từ tốn đi xuống.
Lấy trong túi ra một chiếc thẻ đen.
Đưa cho lễ tân:
“Hôm qua ngủ ở phòng cũ không thoải mái lắm, đổi cho tôi căn đắt nhất của các đi.”
Vừa thấy chiếc thẻ, lễ tân lập tức đổi thái độ, niềm nở hẳn:
“Chị muốn ở mấy ngày ạ?”
Tôi nghĩ một lúc: “Ba ngày.”
Tôi cũng chỉ còn ba ngày nghỉ phép, là quá đủ để xử lý xong đôi cẩu nam nữ này.
Nhân viên nhanh chóng giúp tôi quẹt thẻ, hoàn tất thủ tục.
Cô ấy cũng gián tiếp chứng minh — không phải máy có vấn đề, mà là… thẻ không có tiền.
15
Tôi cố diễn màn này ngay trước mặt Giang Trừng.
Anh ta sao có thể không hiểu?
Lập tức kéo tôi ra một bên, ghé sát, hạ giọng:
“Em khoá thẻ của rồi à?”
“Không thì sao? Anh định tiếp tục xài tiền của tôi, rồi đi vui vẻ với người phụ nữ khác chắc?
“Giang Trừng, thật sự coi tôi là con ngốc à?”
Giang Trừng thấy tôi thật sự giận, liền dịu giọng:
“Em còn giận chuyện hôm qua không đưa em đi chơi đúng không?
“Thôi rồi, hôm nay chở em ra biển dạo một vòng nhé?”
Tôi khẩy:“Xe? Anh còn xe mà đi à?
“Anh tự tiện lấy xe của tôi, còn để người đàn bà khác ngồi ghế phụ, không sợ tôi kiện à?”
Giang Trừng bắt đầu luống cuống, trợn mắt dọa:
“Chúng ta sắp đính hôn rồi đấy! Em mất mặt thế này, không sợ không cưới em nữa à?!”
Tôi nhướng mày: “Anh tưởng tôi còn muốn cưới à?”
“Tiểu Vãn, đừng có không biết điều! Một người hơn ba mươi như em, ngoài ra còn ai thèm để ý chứ?!”
Tôi không nhiều, giẫm mạnh gót giày lên chân một phát — thật lực.
Anh đau đến mức gào lên.
“Tôi đây cũng thẳng luôn nhé — một ông già gần bốn mươi, không nhà, không xe, không tiền, không việc, nghĩ còn ai cần đến à?”
Tôi liếc sang Thẩm Chiến Chiến đang đứng đợi ở quầy lễ tân:
“Cô ta mà biết sự thật, còn muốn dính lấy không?”
Giang Trừng ôm chân, giận dữ gào lên:
“Chiến Chiến không hời hợt như em đâu!”
Tôi ta, giọng lạnh như băng:
“Thì ra, biết rõ ta thích à?
“Anh dùng tiền của tôi, lái xe của tôi, ngủ chung phòng với ta, dẫn ta đi chơi…
“Giang Trừng, tôi thật sự không ngờ… lại tởm lợm đến mức này.”
Mặt Giang Trừng tái xanh.
Có lẽ, ta không nghĩ tôi sẽ trắng như .
Bạn thấy sao?