6
Ngày xưa, Giang Trừng từng nhà nghèo, mấy chị em phải đi thêm để nuôi học đại học.
Vì thế, sau khi tôi khởi nghiệp thành công, tôi đã lấy tên lập hẳn một quỹ từ thiện giúp đỡ học sinh nghèo.
Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua biết bao sóng gió những năm qua.
Vậy mà giờ đây, tôi lại trở thành người “không có lòng cảm thông”?
Cô ta bị hành kinh, cơ thể khó chịu…
Chẳng lẽ Giang Trừng đã quên — hôm nay cũng là kỳ kinh của tôi?
Tôi đã cắn răng chịu đau, lặn lội đường xa đến đây.
Thế mà đổi lại, là ta ôm một người phụ nữ khác mà trách mắng tôi?
Tôi khẩy:
“Được thôi. Anh không nỡ để ta đi, thì… đi luôn đi.”
Tôi bước thẳng tới, gom hết đống vớ thối, quần áo bẩn của Giang Trừng nhét vào vali của ta.
Ngay cả chăn ta dùng tôi cũng cuộn lại, rồi quẳng hết ra ngoài hành lang.
Giang Trừng không ngờ tôi lại dám thật.
Anh ta hoảng hốt chạy ra nhặt đồ.
Tôi vẫy tay tạm biệt, không lời nào, đóng cửa cái “rầm” rồi khóa trái lại.
Trong phòng lúc này, chỉ còn tôi và Thẩm Chiến Chiến.
Một sự im lặng đến ngột ngạt, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
7
Tôi từ từ quay người lại.
Không thèm để mắt đến Thẩm Chiến Chiến, tôi bước tới giường, cúi xuống ngửi thử.
Không biết Giang Trừng đã nằm trên chiếc giường này bao lâu.
Ga giường hơi ngả vàng, kèm theo mùi thuốc lá ngai ngái.
Nghĩ tới cái gọi là “ đồng hành du lịch” kia, tôi thấy như vừa nuốt phải con ruồi – buồn nôn đến nghẹt thở.
Cũng chẳng biết suốt thời gian qua hai người bọn họ đã những gì trên chiếc giường này.
Tôi cầm điện thoại bàn đặt trên tủ đầu giường, gọi cho lễ tân.
Chẳng bao lâu, có tiếng gõ cửa.
Tôi mở ra.
Bên ngoài là hai nhân viên homestay, Giang Trừng đã không còn ở đó.
Một trong số họ :
“Anh Giang đã mở một phòng mới rồi, hiện đang ở đó.
“Còn bên chị, chúng em cần chị cung cấp thêm thông tin để đăng ký lưu trú ạ.”
Tôi đưa chứng minh thư cho họ thủ tục.
Nhân viên lễ tân sau khi hoàn tất thủ tục, liền nhanh nhẹn vào phòng giúp tôi thay ga giường và chăn gối mới.
Trước khi rời đi, ta còn liếc tôi và Thẩm Chiến Chiến với vẻ đầy hóng hớt, :
“Chị à, giờ cũng muộn rồi. Có gì thì mai hẵng tiếp nha, kẻo ảnh hưởng mấy khách khác, bên em cũng khó xử lắm!”
Chắc chắn ấy đã nghe thấy vụ cãi nhau lúc nãy trên lầu.
Lần đầu trong đời mất mặt như , tôi ngượng ngùng gật đầu.
Vừa mới đóng cửa lại,
mũi tôi đã lập tức ngửi thấy mùi khói thuốc lờn vờn trong không khí.
Tôi vừa quay người,
đã thấy Thẩm Chiến Chiến dựa lưng vào đầu giường, hai ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc.
Cô ta nhả ra một vòng khói, tác đầy tao nhã.
Nhưng trong mắt tôi lại chỉ thấy phản cảm.
“Cô không biết trong phòng cấm hút thuốc à?”
Thẩm Chiến Chiến liếc tôi một cái, giọng nhàn nhạt:
“Chị dâu à, chị sống gần biển chắc? Quản chuyện cũng rộng thật. Không vui thì tự đi phòng khác mà ngủ.”
Cách ta chuyện, thái độ ấy, hoàn toàn khác khi Giang Trừng còn ở đây.
Giờ thì tôi chắc chắn – ta chỉ đang giả vờ.
Tôi cũng không định nể nang gì thêm.
Bước tới, giật lấy điếu thuốc từ tay ta, dí mạnh vào gạt tàn dập tắt.
“Cô tên là Thẩm Chiến Chiến đúng không? Cô tiếp cận Giang Trừng rốt cuộc là vì mục đích gì?”
Hành của tôi không khiến ta tức giận.
Ngược lại, ta bật , ánh mắt đầy quyến rũ tôi:
“Nếu tôi … tôi thích ấy thì sao?”
8
“Cô thích ta ở điểm nào?”
“Đẹp trai.”
“Chỉ thôi?”
“Ừm, thật ra còn vì ấy… đơn giản.”
“Đơn giản dễ lừa à?”
“Anh ấy là người đơn giản… mà tôi từng gặp, cũng là người có tiền nhất.”
Tôi im lặng vài giây, nghiêng đầu hỏi:
“Vì sao lại cho rằng ấy có tiền?”
Câu hỏi khiến Thẩm Chiến Chiến sững lại một giây.
Tôi tiếp tục:
“Chỉ vì cái đồng hồ ta đeo, hay quần áo hàng hiệu ta mặc?
“Nếu tôi , tất cả đều là tôi tặng thì sao?”
Lần này ta im lặng ba giây.
Cuối cùng, có vẻ không cam lòng, ta :
“Thì sao chứ? Anh ấy điều hành cả công ty lớn như thế, có phụ nữ tặng đồ cho ấy cũng là chuyện bình thường thôi mà?”
Tôi nghe cũng hơi bất ngờ.
Giang Trừng với ta… công ty là do ta mở?
9
Khi tôi và Giang Trừng mới quen, tôi vừa bắt đầu khởi nghiệp.
Còn ta lúc đó là một lập trình viên ở công ty công nghệ.
Thu nhập của khá ổn, còn tôi thì bấp bênh, việc suốt ngày suốt đêm, sáng sớm ra đi, khuya mới về.
Anh từng khuyên tôi bỏ việc, con nên sống an nhàn, cùng lắm thì để nuôi.
Nhưng tôi vẫn cắn răng kiên trì theo đuổi.
Về sau, khi ngành công nghệ bắt đầu xuống dốc, ta rơi vào danh sách bị cắt giảm nhân sự.
Ngược lại, sự nghiệp của tôi lại bắt đầu khởi sắc.
Lợi nhuận công ty hai năm gần đây rất khả quan, trong ngành cũng có chút tiếng tăm.
Và rồi, một ngày, Giang Trừng với tôi:
“Hay là nghỉ việc, về với em luôn nhé?”
Lúc ấy tôi đang say đắm, nghĩ rằng nếu Giang Trừng về chung, thì ngày nào cũng gặp nhau – quá tuyệt vời.
Ngay hôm đó ta nghỉ việc. Nhưng sự thật là, ta vốn đã nằm trong danh sách cắt giảm, sớm muộn cũng bị sa thải.
Chỉ là tự nghỉ trước, để giữ lại chút sĩ diện.
Hôm sau, ta theo tôi đến công ty. Tôi nhờ người dẫn đi quen với môi trường và các bộ phận.
Không ngờ, chỉ vài ngày sau,
bắt đầu than công việc phức tạp, không muốn bắt đầu từ vị trí cơ bản.
Rồi đòi tôi cho giữ chức “giám đốc vận hành”.
Tôi không đồng ý, liền giận dỗi với tôi.
Chưa mấy hôm, lại mình nhớ “thi ca và vùng đất xa xôi”, muốn đi sống trải nghiệm.
Lúc đó, trong công ty đã có nhiều người không hài lòng với , tôi cũng không muốn khó xử đôi bên, đành để đi.
Nào ngờ…
Bây giờ lại công ty là do sáng lập?
10
Thẩm Chiến Chiến thấy tôi không phản ứng gì, cứ tưởng tôi ngầm thừa nhận.
Cô ta đắc ý, :
“Chị à, chị chắc cũng ngoài ba mươi rồi nhỉ? Vẫn còn sinh con không?
“Đàn ông mà… tôi hiểu rõ nhất. Già rồi họ vẫn chỉ thích mấy hai mươi thôi.”
Tôi nằm trên giường, kéo chăn lên người, nhắm mắt lại, :
“Vậy thì nên cầu trời… để mãi mãi mình chỉ mới hai mươi tuổi.”
Cô ta lẩm bẩm một câu:
“Đàn bà già.”
Thấy tôi không phản ứng gì nữa, cũng cảm thấy chán, liền tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Tôi ngủ một giấc thật đã, tỉnh dậy thì phát hiện giường đối diện đã trống trơn.
Tôi đi xuống dưới lầu, dạo một vòng rồi hỏi lễ tân Giang Trừng đang ở phòng nào.
Lễ tân trả lời:
“Anh Giang và Thẩm đã rời khỏi đây từ sáng sớm rồi ạ.
“Chị là… của họ sao?”
Họ đã ở homestay này gần hai tháng nên nhân viên ở đây ai cũng biết rõ.
Tôi xoa xoa bụng đang đói, hỏi thêm:
“Vậy bình thường họ ăn ở đâu?”
Lễ tân đáp:
“Ở đây cách xa trung tâm thành phố, gọi đồ ăn cũng bất tiện. Nhưng có bếp nấu ăn, thường thì Giang sẽ đi chợ rồi tự nấu.”
“Tự nấu á? Anh ta biết nấu ăn sao?”
Lễ tân híp mắt:
“Anh Giang nấu ngon lắm đó ạ. Cô Thẩm còn hay mời tụi em ăn ké nữa.”
Tôi bỗng nhớ lại ngày xưa, lúc Giang Trừng đưa tôi về quê ra mắt mẹ ta.
Mẹ từng :
“Bàn tay của A Trừng là để gõ bàn phím, nấu ăn với việc nhà ấy à… nhà tôi chưa bao giờ bắt nó .”
Ý bà rất rõ ràng:
Sau này tôi mà lấy , thì đừng mong tay vào việc nhà. Tay của Giang Trừng “quý giá” lắm.
Vì , từ lúc nhau tới giờ,
dù tôi có đi mệt cỡ nào, về nhà vẫn sẽ dọn dẹp sạch sẽ phòng khách và phòng ngủ – những nơi loạn lên.
Sau này, công việc quá bận, Giang Trừng lại thất nghiệp, không biết nấu nướng, tôi sợ ăn uống linh tinh không đủ chất,
nên còn hẳn một giúp việc đến nấu ăn riêng cho .
Không ngờ, mới đây thôi mà đã học cách nấu ăn.
Thì ra… tay cũng biết việc đấy chứ.
Bạn thấy sao?