Sắc mặt ba Kỷ đen như than, ánh mắt đầy thất vọng và giận dữ: “Hàn Uyên! Sao con có thể dính líu với Thẩm Hạ? Nó là vợ Hàn Vũ đấy! Dù giờ ly hôn rồi, như thế là không thể chấp nhận !”
Mẹ Kỷ thì vừa khóc vừa trong nước mắt: “Hàn Uyên à, con sao có thể ra chuyện như ? Thẩm Hạ là đứa con mà nhà mình lớn lên, giờ thế này… ba mẹ biết ăn sao với thiên hạ?”
Tôi bước lên, chắn trước mặt Kỷ Hàn Uyên, bình tĩnh : “Là tôi theo đuổi ấy. Là tôi thích ấy. Chuyện này không liên quan đến ấy.”
Chúng tôi giằng co một lúc lâu, ba mẹ vẫn không chấp nhận mối quan hệ này.
9
Sau đó, Kỷ Hàn Uyên đưa tôi về.
Ngồi trong xe , tôi khẽ : “Xin lỗi…”“Không có gì phải xin lỗi cả.”
Từ lúc trọng sinh đến giờ, tôi cảm thấy Kỷ Hàn Uyên lạnh nhạt hơn nhiều. Không biết là tôi nhạy cảm… hay tôi chưa đủ cố gắng?
“Kỷ Hàn Uyên… hay là chúng ta… nấu cháo lưỡi luôn đi?”
Vừa dứt lời, xe phanh gấp lại.Anh sững sờ tôi.
Tôi tháo dây an toàn, từ từ nghiêng người lại gần, đặt môi lên môi .
Kỷ Hàn Uyên cứng đờ cả người, đồng tử co rút, không tin nổi vào mắt mình.
Thấy không phản ứng, tôi định lùi ra—thì bất ngờ lại giữ tôi lại, chủ hôn ngược lại.
Nụ hôn đó, nóng bỏng và sâu sắc, mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ thường thấy ở , bên trong còn có cả khát vọng và cảm bị đè nén bao lâu nay.
Anh như muốn dồn tất cả cảm vào nụ hôn ấy, khiến tôi như bị cuốn vào cơn sóng cảm mãnh liệt không thể cưỡng lại.
Phải rất lâu sau, mới buông tôi ra, giọng khàn khàn: “Thẩm Hạ, nếu em còn lại gần thêm chút nữa… không dám đảm bảo mình sẽ giữ bình tĩnh đâu.”
“Thì tùy thôi…”
Đêm đó, tôi bị đưa về căn hộ riêng của … Và bị “chơi ” suốt cả một đêm dài…
Tôi không rõ đã báo gì với tôi, chỉ nhớ lúc tỉnh dậy, nhận một tin nhắn khiến tôi tỉnh táo hẳn:【Hạ Hạ à, dù thế nào… nhớ dùng biện pháp an toàn đấy nhé…】
Ba tháng sau
Khi cầm tờ kết quả kiểm tra thai kỳ trên tay, tôi có chút ngẩn người.
Mang thai rồi?
Rõ ràng tôi và Kỷ Hàn Uyên luôn dùng biện pháp bảo vệ cẩn thận, tại sao vẫn có thai?
Anh còn từng sẽ không để tôi mang bầu trong thời gian này cơ mà.
Tôi lập tức gọi điện cho Kỷ Hàn Uyên, mà không biết lúc đó đang họp.
Vừa kết nối , tôi đã khóc tấm tức: “Hu hu… Kỷ Hàn Uyên, đồ đàn ông khốn nạn, lại lừa tôi! Anh bảo không mang thai … sao tôi lại mang thai? Anh không dùng à…”
Cả phòng họp lập tức im phăng phắc. Mọi người trố mắt nhau, ngỡ ngàng trước màn “phát sóng trực tiếp” kỳ lạ này.
Kỷ Hàn Uyên xưa nay luôn điềm tĩnh, lúc này bỗng lộ rõ vẻ hoảng hốt: “Bảo bối, em đang ở đâu?”
“Ở bệnh viện…”“Đứng yên đó, đến ngay!”
Nhìn thấy tổng giám đốc vội vã rời đi, cả phòng họp xôn xao:
“Mẹ ơi! Tổng giám đốc còn có mặt này sao?” “Tưởng điện thoại của tôi rung chứ, hú hồn.”
“Trời ơi, đúng là mở mang tầm mắt.”
Ở góc phòng họp, Thẩm Tri An— tôi— khẽ, lẩm bẩm: “Hàn Uyên à, cuối cùng cũng tới lượt cậu nếm mùi rồi.”
Tại hành lang bệnh viện
Nhìn người đàn ông chạy vội đến, tôi lau nước mắt, giận dữ trừng mắt :
“Nói đi, sao em lại có thai?”
Anh bất đắc dĩ: Tại , bảo bối à. Nhưng em không muốn có con của chúng ta sao?”
“Em tính chơi thêm hai năm rồi mới sinh! Người ta sinh con xong là xấu đi…”
Anh , xoa má tôi: “Em mãi mãi là người đẹp nhất trong mắt . Chúng ta tổ chức đám cưới trước, rồi em yên tâm dưỡng thai.”
“Còn ba mẹ …” Tôi vẫn lo lắng. Gần đây quan hệ mới tạm ổn trở lại.
Kỷ Hàn Uyên bóp nhẹ má tôi, dịu dàng : “Yên tâm, mọi chuyện có lo. Em chỉ cần chuẩn bị dâu của là .”
“Kỷ Hàn Uyên… có hối hận không?” Tôi sợ một ngày sẽ hối hận khi ở bên tôi.
Anh tôi rất nghiêm túc: “Hạ Hạ, trong từ điển của chưa bao giờ có chữ ‘hối hận’—chỉ có em.”
10
Một tháng sau, đám cưới của chúng tôi tổ chức long trọng trong một nhà thờ trang nghiêm.
Anh chọn nhà thờ vì muốn dùng sự thiêng liêng để chứng minh lời hứa dành cho tôi.
Tôi khoác tay trai, từng bước tiến về phía —người đàn ông mà tôi đã chờ đợi suốt hai kiếp người.
Từ khi ba mẹ qua đời trong tai nạn năm tôi ba tuổi, trai chính là chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời tôi.
Khi đến gần, nhẹ nhàng đặt tay tôi vào tay Kỷ Hàn Uyên, ánh mắt kiên định:
“Nó là em duy nhất của tôi, nếu cậu dám khiến nó tổn thương, thì đừng trách tôi trở mặt.”
Kỷ Hàn Uyên khẽ , ánh mắt dịu dàng như nước: “Tôi còn chưa kịp chiều ấy hết mức, sao có thể để ấy đau lòng?”
Bên trong nhà thờ, ánh đèn ấm áp rọi xuống chúng tôi, khiến khoảnh khắc trang nghiêm trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết.
Tôi ngẩng đầu , trong đôi mắt sâu thẳm của chỉ có duy nhất hình bóng tôi.
Khi cha xứ bắt đầu đọc lời thề hôn nhân, từng câu từng chữ như khắc sâu vào trái tim chúng tôi—dùng danh nghĩa , hứa hẹn một đời bên nhau.
Đến lượt chúng tôi đọc lời thề, nắm lấy tay tôi, giọng trầm và dứt khoát:
“Anh nguyện ý, dù là khi thuận lợi hay khó khăn, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ toàn tâm toàn ý em, tôn trọng em, bảo vệ em đến cuối đời.”
Tôi đáp lại bằng giọng khẽ kiên định: “Em cũng nguyện ý, dù là khi thuận lợi hay khó khăn, khỏe mạnh hay bệnh tật, em sẽ toàn tâm toàn ý , tôn trọng , chăm sóc , đến hết cuộc đời.”
Sau đám cưới, đưa tôi bay sang Paris để tận hưởng tuần trăng mật.
Đêm tân hôn, sau giây phút cuồng nhiệt, tôi đã kể cho nghe bí mật về việc mình trọng sinh.
Anh rất sốc, sau đó ôm chặt lấy tôi, dịu dàng : “Hạ Hạ, xin lỗi… lẽ ra nên với em sự thật từ sớm.”
Về sau tôi mới biết, vì tôi, đã từ bỏ rất nhiều. Thậm chí còn giao toàn bộ cổ phần gia tộc cho Kỷ Hàn Vũ, hứa không can thiệp vào chuyện nhà họ Kỷ nữa.
Kỷ Hàn Vũ thì cuối cùng cũng đưa Lục Tuyết Vi về sống chung. Không lâu sau, ta sinh cho ta một bé .
Tôi rõ với Kỷ Hàn Uyên: “Em không muốn sống cùng nhà với họ.”
Thế là liền mua một căn biệt thự ngay cạnh nhà trai tôi, xây dựng một tổ ấm nhỏ thuộc về riêng chúng tôi.
Một cuộc sống mới, một khởi đầu mới—không còn đau thương, chỉ còn lại .
Cuộc sống hạnh phúc của tôi chỉ vừa mới bắt đầu.
Tôi tin rằng trong những ngày tháng sắp tới, chúng tôi sẽ càng hạnh phúc và ngọt ngào hơn nữa.
Bạn thấy sao?