Kỷ Hàn Uyên bước ra chắn trước họ, giọng bình thản: “Là Hàn Vũ có lỗi với Thẩm Hạ, chuyện này, mong hai bác đừng can thiệp.”
Anh tôi liếc Kỷ Hàn Uyên một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ, như mang theo một cảm khó diễn tả bằng lời.
Rời khỏi nhà họ Kỷ, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến Cục Dân chính.
Không ngờ, Kỷ Hàn Vũ đã tới trước. Và điều khiến tôi càng bất ngờ hơn—Lục Tuyết Vi cũng đi theo hắn ta.
Vừa bước xuống xe, trai tôi liền tung một cú đá thẳng vào người Kỷ Hàn Vũ.
Giọng bình tĩnh đến lạ thường, từng chữ lại khiến người nghe rùng mình:
“Kỷ Hàn Vũ, nể mặt trai mày, tao không so đo nữa. Bây giờ ký giấy ngay, từ nay trở đi, cấm mày xuất hiện trước mặt Hạ Hạ.”
“Anh… Em…”
“Im! Ai cho phép mày gọi tao là ?”
Tôi và Kỷ Hàn Vũ đi thẳng vào trong để thủ tục ly hôn.
Nhân viên tiếp nhận hồ sơ có chút kinh ngạc, ánh mắt không ngừng đảo qua lại giữa chúng tôi, cuối cùng không nhịn mở miệng:
“Không phải mới kết hôn sao? Sao lại ly hôn rồi?”
Tôi khẽ mỉm , giọng điềm đạm: “Không hợp.”
Ba chữ ngắn gọn, cũng chính là tâm trạng hiện tại của tôi—rõ ràng, dứt khoát, không còn vướng bận.
Kỷ Hàn Vũ im lặng. Ánh mắt ta phức tạp, như muốn điều gì đó, lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi vẻ mặt ấy, không nhịn khẽ lạnh, rồi đá nhẹ vào chân ta, nhỏ:
“Nói đi.”
Anh ta giật mình như vừa tỉnh mộng, há miệng, cuối cùng chỉ bật ra một tiếng thở dài khàn khàn:
“…Phải, chúng tôi… không hợp.”
Nhân viên chúng tôi với ánh mắt khó hiểu, vẫn giữ đúng tác phong chuyên nghiệp, không hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng thủ tục.
Chẳng mấy chốc, tờ giấy ly hôn ký xong. Tôi cầm trên tay cuốn sổ màu xanh lá cây, trong lòng bình tĩnh đến lạ.
Nó không chỉ là một tờ giấy xác nhận ly hôn. Nó còn là dấu chấm hết cho một cuộc hôn nhân sai lầm giữa tôi và Kỷ Hàn Vũ.
Bước ra khỏi Cục Dân chính, ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ mơn man, lòng tôi lại trống rỗng như bị khoét đi một mảng.
Anh tôi nắm lấy tay tôi, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ, như đang thầm với tôi rằng—mọi chuyện đã qua rồi.
Không xa, Kỷ Hàn Vũ đứng lặng thinh dưới ánh nắng, bóng bị kéo dài, trông độc đến lạ.
Lục Tuyết Vi đứng sau lưng ta, ánh mắt đầy vẻ đắc ý và khiêu khích.
Nhưng giờ đây, tôi chẳng còn tâm trạng nào để bận tâm đến ta nữa.
“Hạ Hạ, mình đi thôi.” Anh tôi khẽ , giọng nhẹ nhàng.
Tôi gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Bất chợt, giọng Kỷ Hàn Vũ vang lên phía sau: “Thẩm Hạ!”
Tôi dừng bước, quay đầu lại. Ánh mắt tôi không còn sự dịu dàng hay luyến tiếc như trước, mà chỉ còn lại lạnh nhạt và xa cách.
“Còn chuyện gì nữa?” Tôi hỏi, giọng thản nhiên.
Anh ta há miệng định gì đó, lại do dự.
Cuối cùng, chỉ lắc đầu khẽ khàng, giọng trầm thấp: “Không có gì… Bảo trọng.”
Tôi mỉm nhạt, xoay người bước đi.
Giây phút đó, tôi biết—giữa tôi và Kỷ Hàn Vũ, mọi thứ đã hoàn toàn kết thúc.
“Hàn Vũ?”
“Đi thôi.”
Kỷ Hàn Vũ lấy lại vẻ lạnh lùng như thường ngày, trong lòng thì thầm: “Thẩm Hạ… Em không biết rằng, … thật sự từng em.”
CHƯƠNG 6 TIẾP:
Bạn thấy sao?