2
Sáng hôm sau, cuộc gọi từ Hạng Thiên Quân truyền đến, tôi quên chưa chặn số của ta.
Tôi liền nhanh chóng mở tất cả các ứng dụng mạng xã hội có liên quan đến ta, chặn rồi xóa sạch mọi thứ.
Nếu không phải vì mẹ ta cứ giữ chặt không cho ta đi thủ tục đăng ký kết hôn, có lẽ tôi vẫn phải giữ số điện thoại của ta để mà ly hôn.
Chiều hôm đó, ta và Từ Phong Nhã cùng xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Lúc đó ba mẹ tôi vừa đi chợ, trong nhà chỉ có mình tôi.
“Tiểu Nhược có ở nhà không?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, như tiếng của một con chim họa mi nhỏ xinh.
Là giọng của Từ Phong Nhã, tôi vừa nghe là nhận ra ngay.
“Lưu Nhược, mở cửa ra, nhanh lên.”
Giọng của Hạng Thiên Quân lộ rõ vẻ khó chịu.
Nhưng khác với trước đây, giờ giọng ta lại êm ái hơn chút, có lẽ vì Từ Phong Nhã đang đứng bên cạnh.
Tôi ngồi bên trong, muốn xem họ định giở trò gì.
Chưa kịp rót nước xong, tôi đã nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Tôi quên mất điều này, trước đó tôi đã đưa chìa khóa cho Hạng Thiên Quân và quên thay khóa cửa.
Anh ta vừa bước vào đã thấy tôi thản nhiên uống một ngụm nước, tức giận đến mức không kìm chế , liền đưa tay hất đổ cốc nước của tôi.
“Cô rốt cuộc muốn gì? Bây giờ thì hài lòng rồi chứ?”
Tôi không để ý đến ta, cứ tiếp tục chơi điện thoại.
“Tôi thân bại danh liệt thì có ích gì cho ?
Mắng tôi thì thôi đi, tại sao lại lôi cả Phong Nhã vào chuyện này? Cô ấy vô tội mà.”
Có lẽ thấy tôi không để ý, giọng ta càng ngày càng lớn.
Từ Phong Nhã bên cạnh kéo nhẹ tay áo ta, Hạng Thiên Quân lập tức trở nên ngoan ngoãn:
“Phong Nhã, không thể chịu khi có ai xấu em.”
“Khi nào tôi xấu ta?”
“Cô không , sao Phong Nhã lại khóc?”
“Thiên Quân, đừng nữa, Tiểu Nhược không có gì em đâu. Tất cả là do em không tốt, cho mọi chuyện thành ra thế này, lỗi là ở em.”
Cảnh diễn của đôi cẩu nam nữ này tôi thật sự không thể chịu nổi thêm một giây nào:
“Trước hết, những gì các người thật kinh tởm. Thứ hai, những gì các người thật kinh tởm
Và cuối cùng, những gì các người thật kinh tởm.”
Hạng Thiên Quân còn định thêm gì đó, đúng lúc đó ba mẹ tôi bước vào.
“Các người gì ở nhà tôi, đúng là không biết xấu hổ, còn không mau cút đi.”
Hạng Thiên Quân không chịu thua:
“Đây cũng là nhà tôi, dựa vào cái gì mà đuổi tôi?”
“Căn nhà này có liên quan gì đến mày không?”
Ba tôi tiến lại gần Hạng Thiên Quân.
Ông cao gần 1m9, nặng hơn 90 kg, cho Hạng Thiên Quân cao 1m75 trông nhỏ bé hẳn đi.
Thấy ba, tôi liền “mượn gió bẻ măng”, tiến lên tát cho Hạng Thiên Quân một cái:
“Nghe chưa, còn không mau cút.”
Hạng Thiên Quân bị tát đến ngẩn người, trong khoảnh khắc sững sờ, rồi lập tức muốn lao vào đánh tôi.
Nhưng rõ ràng, với ba tôi đứng đó, thân hình mảnh khảnh của ta không thể vượt qua “hàng phòng ngự” này.
Từ Phong Nhã thấy Hạng Thiên Quân bị đánh, đau lòng không thôi, nước mắt rưng rưng, liền với tôi:
“Lưu Nhược, sao có thể đánh người?”
“Câm miệng, nếu thêm, tôi sẽ đánh cả nữa.”
Tôi không muốn tổn thương ấy, dù sao ngoài việc là một “trà xanh”, ấy cũng chưa từng tôi.
Cô ta ba tôi, rồi lại Hạng Thiên Quân đang nằm sõng soài dưới đất, vẫn không biết sợ mà tiếp:
“Đánh người là phạm pháp, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Xâm phạm gia cư và rối, nhẹ thì cũng bị giam giữ từ năm đến mười ngày, muốn báo thì cứ báo đi, xem ai sẽ phải vào đồn. Nhà tôi có camera giám sát.”
Tôi khinh bỉ, không thèm quan tâm đến hai người kia nữa.
3
Khi tôi và ba mẹ đi dạo buổi tối về, hai người ngoài cửa đã biến mất, chỉ còn lại một tờ giấy:
“Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.”
Khi tôi kể lại chuyện này cho bè, không ai nhịn nổi, ai cũng lên:
“Hahaha, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, Hạng Thiên Quân, hahaha.”
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận thiệp mời đám cưới từ một người thời cấp ba.
Vào ngày cưới, tôi trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc cũng khá kín đáo.
Không hiểu sao, họ lại xếp tôi ngồi cùng bàn với Hạng Thiên Quân.
Nhìn ta và Từ Phong Nhã ngồi cùng nhau, ngọt ngào dính chặt vào nhau, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, tôi chỉ thấy buồn nôn.
“Tiểu Nhược, đến rồi. Đừng hiểu lầm, tôi và Thiên Quân không như nghĩ đâu.”
Cô ta đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, trông thật tội nghiệp.
Hạng Thiên Quân mặt mày u ám, kéo Từ Phong Nhã vào lòng:
“Phong Nhã, em đừng sợ, chỉ mình em, chỉ có em thôi.
Cô ta, Lưu Nhược, sao xứng với ?
Anh với ta đã chẳng còn chút liên quan nào.”
Những người ngồi chung bàn, đều là cấp ba, ta với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Một người đàn ông đã mất hết sĩ diện mà còn ở đây vênh váo.
Người thân nhất của tôi, Tuyên Ninh, đến muộn.
Vừa ngồi xuống đã nghe thấy những lời khó tin này, ấy tức giận đến mức chưa kịp để túi xuống đã chỉ vào mặt ta mà chửi.
“Mày đúng là đồ vô liêm sỉ, đồ trai tồi, Từ Phong Nhã chê mày nghèo nên bỏ mày, thế mà mày còn đeo bám như con chó.
Mẹ mày thì có cái cảm bệnh hoạn với con trai, cứ đòi sống đòi chết khi nhắc đến chuyện đăng ký kết hôn.
Lưu Nhược nhà bọn tao không đòi sính lễ, cũng đồng ý tổ chức hôn lễ trước khi đăng ký, nhà cửa xe cộ đã chuẩn bị sẵn.
Với cái đồng lương ba cọc ba đồng của mày, mày nghĩ mày đủ tiền mua nhà à?
Bạn thấy sao?