Đêm Say Và Thanh [...] – Chương 1

Sau khi uống rượu, tôi và thanh mai trúc mã lăn lên giường với nhau. Chúng tôi thỏa thuận ba điều: coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trong đầu tôi, ký ức về đêm đó cứ mãi lởn vởn, không sao xua đi .

“Mình sẽ không thích tên Lục Diên điên này đấy chứ?”

Dù sao thì… ta đúng là rất đỉnh.

Tôi cứ thất thần mãi, khiến thân sát trai tức đến nghiến răng, thẳng tay gọi ngay mười chàng người mẫu nam đến quán bar cho tôi.

“Cậu chỉ là ế quá lâu, giờ nếm mùi vị rồi thèm đàn ông thôi.”

Lúc tôi đang chơi vui vẻ, Lục Diên xuất hiện.

Anh kéo tôi vào con hẻm nhỏ chật chội, chiếc quần tây cọ vào chân tôi, giọng trầm khàn:

“Là tôi không thể thỏa mãn em sao?”

1

“Tỉnh rồi à?”

Lục Diên nửa chống tay trên giường, nhướng mày, giọng điệu lười biếng.

Tôi đơ mất một giây, ký ức đêm qua như con sóng lớn ập vào đầu.

Tôi lật nhẹ chăn lên, cúi đầu xuống.

Quả nhiên, không một mảnh vải che thân.

Tôi là đứa rất sĩ diện, dù 26 năm nay chưa từng đương, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu.

“Ừm.”

Nhưng thực tế, trong lòng tôi hoảng loạn cực kỳ.

Lục Diên cứ tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tôi vớ lấy quần áo bên cạnh, chui vào chăn mặc vội. Vừa xuống giường, hai chân lập tức mềm nhũn.

Suýt chút nữa quỳ xuống chúc Tết Lục Diên sớm, may mà ta nhanh tay kéo tôi vào lòng.

Da chạm da, không khí đột nhiên trở nên ám muội.

Tôi lập tức đẩy ta ra.

Mặt có chút khó chịu, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng:

“Tuế Tuế, sao ?”

Tôi ngẩng đầu Lục Diên, không thể tin nổi.

Tên này bị điên à?

Thanh mai trúc mã 17 năm, từ khi nào ta gọi tôi là “Tuế Tuế”?

Lại còn dịu dàng thế này?

Hồi nhỏ, chỉ vì tranh nhau một cây kẹo mà chúng tôi có thể rượt nhau từ đầu phố đến cuối hẻm.

Lớn lên, dù là đánh nhau cũng toàn mang thù mới hận cũ ra mà xử lý.

Còn bây giờ…

Tôi nghiến răng, cố chịu cơn đau nhức ở eo và chân, lùi lại hai bước để giữ khoảng cách với Lục Diên.

Lúc này, ta đang nửa quỳ bên mép giường, bờ vai rắn rỏi kéo dài xuống cơ bụng săn chắc. Tôi nhớ lại cảnh mồ hôi chảy xuống từ đó tối qua…

Không ổn, tôi có vấn đề thật rồi.

Hôm qua ở quán bar, tôi còn muốn ép uống đến gục xuống.

Vậy mà bây giờ, cái người trước mặt lại thấy càng ngày càng ưa mắt là sao?

Tôi lắc mạnh đầu, nghiêm túc cảnh cáo:

“Chuyện hôm nay, mà dám ra thì chết chắc.”

Giọng tôi đầy vẻ đe dọa, Lục Diên nghe xong lại bật , ngay sau đó, đầu lưỡi khẽ đẩy vào răng hàm.

“Tôi còn sợ em lung tung hỏng danh tiếng lẫy lừng của tôi đấy.”

Cái giọng điệu này, đúng là đáng ghét không chịu nổi.

Nhưng cái cách ta nhặt áo phông lên, chỉ dùng một tay mà mặc vào người lại khiến người ta không thể rời mắt.

Hại tôi suýt quên cả phản bác.

“Ai là chó?!”

Quăng lại một câu chẳng có tí uy hiếp nào, tôi gồng hết sức mà bước ra khỏi nhà ta.

Rồi bắt đầu… vịn tường mà đi.

2

Bạn thân Linh Linh hẹn tôi đi dạo phố, đợi đến chiều không thấy tôi đâu, bèn xông thẳng đến nhà tôi.

Thế là chạm mặt tôi vừa lén lút chuồn từ nhà Lục Diên về.

Mắt chạm mắt, không khí lập tức quái dị.

Đặc biệt là khi ấy tôi như thể gặp người ngoài hành tinh, màu lột kính râm xuống, miệng há to đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà.

Tôi giả vờ bình tĩnh mở cửa, thực tế hai chân mềm nhũn, vừa vào nhà đã ngã sấp mặt xuống ghế sofa.

Lục Diên cái đồ chó này!

Đúng là một con gấu bông có chức năng tăng .

Linh Linh lập tức kéo tôi dậy, giọng điệu đầy ý xấu.

“Ê ê, cái bộ dạng này là sao đây?”

Lúc này, đầu tóc tôi rối như tổ quạ, quần áo nhăn nhúm, chẳng khác nào muốn khắc bốn chữ “ lầm đường lạc lối” lên mặt.

Giấu sao nổi con thân dày dạn kinh nghiệm trường chứ?

Vậy nên tôi thành thật khai báo:

“Tôi với Lục Diên lên giường rồi.”

Hết cách, rượu đúng là kẻ thù lớn nhất của loài người.

Bình thường trong mắt tôi, Lục Diên chả có điểm gì đáng khen, uống rượu vào rồi lại, sao thấy đẹp trai vãi chưởng.

Đặc biệt là dưới lớp sơ mi đó… tám múi cơ bụng sắp xếp gọn gàng…

Tối qua cứng như bàn giặt đồ.

Linh Linh nghe xong thì phấn khích hẳn lên.

“Cậu cái gì?!

“Cậu á?!

“Với Lục Diên á?!”

Cô ta mà dám nghi ngờ tôi!

Tự dưng lòng dâng lên một cảm giác hơn thua kỳ lạ, tôi lảng tránh ánh mắt, mặt tỉnh bơ mà cứng rắn đáp:

“Đúng , tôi là người trưởng thành, người trưởng thành là chuyện bình thường thôi.”

Phạm Linh Linh một câu bóc trần lớp mặt nạ của tôi.

“Người đã ế 26 năm như cậu mà cũng coi là bình thường á?”

“Tôi đâu có một mình, Lục Diên cũng thế!”

Tôi không phục, nó chắc chắn còn bất thường hơn cả tôi.

Một thằng đàn ông kén cá chọn canh như nó, con nào chịu nổi mà cho ?

Giọng điệu Linh Linh tràn ngập ý .

“Ý cậu là, lần đầu tiên đã bị nó hành cho ra nông nỗi này?”

Đó không phải trọng điểm…

Nhưng đúng là không còn gì để cãi.

Về khoản đó, Lục Diên đúng là đỉnh thật.

Từ lúc lóng ngóng không quen, đến khi tiến vào nhịp độ, dù cơn choáng vì rượu vẫn khiến đầu óc tôi quay cuồng, tôi vẫn cảm nhận rõ ràng khoái cảm xen lẫn chút đau đớn.

Đến cuối cùng, có thể là đạt đến đỉnh cao.

Nhưng mà cái chuyện này, ai lại suốt cả đêm luôn ?

Cơ thể tôi giờ không khác gì bị tháo rời ra từng mảnh.

Tôi ôm lấy chiếc gối sofa, nghĩ lại cảnh tượng tối qua, mặt tự dưng đỏ bừng.

Rồi, Linh Linh hỏi đúng trọng tâm vấn đề.

“Nhưng mà này Tuế Tuế, tối qua cậu với Lục Diên… có đeo không đấy?”

Tôi đơ người.

Đúng là tại tôi thiếu kinh nghiệm.

Vấn đề là… tôi thật sự không nhớ nổi chi tiết này.

Chuyện này chắc phải hỏi Lục Diên.

3

Sau khi  Linh Linh rời đi, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường, cầm điện thoại mở khung chat với Lục Diên.

Tin nhắn gần nhất vẫn dừng lại ở câu tôi thách thức lúc rủ đi uống: “Ai không đến là cháu nội!”

Khoảng cách quá xa.

Làm tôi chần chừ mãi, vẫn không tài nào nhắn nổi câu “Tối qua mình có đeo không?”

Nằm trên giường quẫy đạp vì sốt ruột, suýt nữa lại trật cái eo già nua bị hành hạ cả đêm qua.

Vừa nghiến răng vì đau, điện thoại bất chợt reo lên.

Lục Diên gọi tới.

Anh ta cũng quên mất rồi nên gọi hỏi tôi à?

Tôi hít sâu vài cái, bắt máy, không đợi đối phương lên tiếng, tôi liều mình hỏi thẳng trước:

“Tôi hỏi , tối qua mình có đeo không?”

Dù sao thì tôi sĩ diện chết đi , tuyệt đối không để ta có cơ hội hỏi vặn lại tôi đâu.

Đầu dây bên kia, Lục Diên dừng lại vài giây, nghe có vẻ như đang nghiến răng:

“Ngụy Tuế, em muốn bàn với tôi chuyện này á?”

Đúng rồi, thái độ này mới hợp lý.

“Đương nhiên.

“Người lớn cả rồi, ngủ thì ngủ, vẫn phải có biện pháp bảo vệ chứ.”

Tôi cố kiểu dửng dưng, vừa dứt lời, Lục Diên đã lạnh lùng phun ra mấy chữ:

“Đeo rồi, một hộp.”

Một hộp?!

Cái tên trời đánh này!

Tôi nghiến răng nghiến lợi.

Lục Diên lại mở miệng, giọng điệu mang theo chút trêu chọc:

“Còn gì muốn hỏi nữa không?

“Tôi nhớ rõ từng chi tiết đấy.”

Tôi lập tức dập máy.

Nhưng trong đầu lại điên cuồng hiện lên những cảnh tượng hỗn loạn đêm đó…

Ánh mắt mê ly của Lục Diên, yết hầu trượt lên trượt xuống, nhịp điệu chi phối mọi thứ…

A a a a a a a a!!!

Cả đêm không ngủ, cứ thế mở mắt đến sáng.

Trong đầu toàn là gương mặt Lục Diên.

Hai quầng thâm dưới mắt to như quả trứng, tôi mò lấy điện thoại, gọi dồn dập cho Phạm Linh Linh.

Vừa bắt máy, tôi đã hét lên như vừa phát hiện sự thật trời:

“Linh Linh—

“Tôi sẽ không thích con chó Lục Diên đấy chứ?!”

Sét đánh ngang tai luôn rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...