7
“Được thôi, tôi ký.”
Tay đang rót nước khựng lại, tôi kinh ngạc Lương Triệt.
Lương Triệt mặc một chiếc áo ba lỗ, một tay cầm chảo xào đồ ăn.
Sinh nhật của dì Lương rất đơn giản.
Trước đây là ba Lương nấu ăn, bây giờ là Lương Triệt.
Cả gia đình ngồi cùng nhau ăn bữa cơm.
Chỉ là từ nhỏ đến lớn luôn có thêm tôi.
“Tôi chỉ có một cầu. Không chấp nhận tạo cặp đôi với bất kỳ nữ nghệ sĩ nào khác.”
“Cậu không định xem qua các điều khoản hợp đồng trước à? Không sợ chị lừa cậu sao?”
“Vậy chị có thế không?”
Lương Triệt tắt bếp, nghiêng đầu tôi.
Ánh đèn bếp màu vàng ấm chiếu lên khuôn mặt cậu ấy, lóe lên một quầng sáng trong đôi mắt màu nâu, khiến nốt ruồi ở khóe mắt cậu càng thêm nổi bật.
Cả khuôn mặt toát lên vẻ phóng khoáng và mạnh mẽ, đầy sức công .
Ấy người như thế mà lại đang mặc tạp dề gấu nhỏ tôi mua, ngoan ngoãn nấu ăn.
Tôi sững người, thu lại ánh mắt: “Tất nhiên là không.”
“Vậy không phải là xong rồi sao?”
Tôi lén bắp tay lộ ra của cậu ấy.
Tên nhóc này, từ lúc nào mà đột nhiên trưởng thành thế này.
Vẫn thích lúc hồi bé, khi còn là cậu nhóc ngoan ngoãn.
Dù bị tôi trêu cũng vẫn đi theo sau, ngọt ngào gọi tôi là chị.
Còn Lương Triệt bây giờ này, tôi mà chọc vào, cậu ấy có thể bay tôi luôn đấy.
8
“Vãn Vãn, một mình du học ở nước ngoài chắc vất vả lắm nhỉ?”
Trên bàn ăn, dì Lương không ngừng gắp thức ăn cho tôi.
“Đến cả tóc cũng không còn đẹp như trước, dì nhớ hồi xưa tóc cháu suôn mượt lắm cơ mà.”
Dĩ nhiên rồi, đây là tóc giả mà.
Ngoài Lương Triệt và Nhiễm Nhã, không ai biết tôi đã lén về nước và còn vào showbiz.
Để dì Lương không nhận ra, trước khi vào nhà tôi đã cố ý thay lại đồ nữ.
“Nói dì nghe xem, có gặp chàng trai nào mình thích ở nước ngoài không?”
Tôi vừa nhai thức ăn vừa lẩm bẩm: “Không có ạ.”
Dì Lương vô liếc Lương Triệt, rồi hỏi tôi:
“Vậy có ai thích cháu không?”
Trong đầu tôi ngay lập tức hiện lên gương mặt đầy thất vọng và u sầu của Thẩm Trì trong buổi dạ tiệc.
Tôi giật mình trở lại thực tại.
Không , ngày mai nhất định phải nhờ Nhiễm Nhã đặt thêm lịch cho tôi khám khoa thần kinh.
Tuy nhiên, chưa kịp để Nhiễm Nhã đặt lịch cho tôi khám khoa mắt và khoa thần kinh đắt nhất, thì hot search đã bùng nổ.
Tài khoản mạng xã hội mà Thẩm Trì không đến suốt tám trăm năm, từ ba giờ sáng nay bắt đầu cập nhật điên cuồng.
[Tôi chỉ tránh cậu ấy một tháng thôi mà, sao cậu ấy lại dễ dàng tìm người khác thế chứ!]
[Đây là chuyện cả đời! Không thể để tôi suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị một chút sao?]
[Sao cậu ấy không đến hỏi tôi một câu, tôi đâu phải là không thể “cong” !]
[Nếu tôi là gay, chắc chắn sẽ là gay đỉnh nhất! Chiếc chiến đấu cơ giữa các vương gia!]
[Hu hu hu, tại sao lại chọn người khác mà không chọn tôi chứ?]
Tiếp theo đó, paparazzi tung ra ảnh Thẩm Trì lúc sáng sớm ôm cột điện bên ngoài khu biệt thự, khóc đến thê thảm với loạt ảnh full HD không che.
Cư dân mạng ngay lập tức bùng nổ.
[Trời đất? Đây là Thẩm Trì đang công khai come out sao?]
[Ôi trời, người có thể “bẻ cong” Tổng giám đốc Thẩm rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ!]
[Phải thật, dáng vẻ Thẩm Trì khi khóc cũng thật quyến rũ. Nếu có thể đổi chỗ để khóc thì… hê hê.]
[Này vàng ở tầng trên, mặc cái quần vào đi!]
Tránh một tháng?
Chết tiệt?
Thẩm Trì không phải đang đến tôi đấy chứ?
“Chị ơi.”
Một bát cháo nóng hổi đặt trước mặt tôi.
“Ăn sáng trước đi.”
Tôi đặt điện thoại xuống, múc một muỗng.
Rất ngon.
Lương Triệt khuấy cháo trong bát, lơ đễnh hỏi: “Sao tự nhiên chị lại dây dưa với Thẩm Trì? Anh ta vừa rút liền ba hợp đồng quảng cáo của chị đấy.”
“Chị có dây dưa với ta đâu.”
Tôi hơi chột dạ, “Chắc là ta bị điên thôi.”
Khóe môi Lương Triệt cong lên: “Ừ, chị phải tránh xa ta ra một chút, biết không?”
Lương Triệt đã rất lâu rồi không gọi tôi là chị, hôm nay là sao ?
Biểu cảm cũng kỳ lạ.
Tôi cố nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, gật đầu: “Được , chị biết rồi.”
9
Cả ngày hôm đó, mí mắt tôi giật liên hồi.
Thẩm Trì loạn trên Weibo như thế, mà Nhiễm Nhã lại không gọi cho tôi một cuộc nào.
Cho đến tối khi tan , tôi mới nhận tin nhắn của chị ấy.
[Anh trai em không biết nghe phong phanh từ đâu, muốn sang Pháp tìm em, chị chỉ ngăn tối nay thôi.]
[Chị đã đặt cho em chuyến bay lúc 11 giờ đi Pháp, nhất định đừng để lộ.]
11 giờ? Vậy chỉ còn 2 tiếng thôi sao?!
Nếu để trai biết tôi không chịu học hành tử tế, mà lại lén về nước giả trai vào showbiz và còn dây dưa với kẻ thù của ấy.
Chắc chắn ấy sẽ đánh gãy chân tôi mất!
Tôi nhanh chóng lôi vali ra, nhét đại đồ vào.
Kéo cửa ra, thì thấy Thẩm Trì đang đứng ngay trước cửa nhà tôi.
Giữa mùa hè ta lại mặc một chiếc áo hoodie dài đến tận mắt cá chân, kéo khóa thẳng lên đến cổ.
Tôi hoảng loạn: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi có việc gấp, lần sau chuyện nhé.”
Thẩm Trì đứng chắn ngay trước cửa, không có ý định rời đi.
Giọng ấy khàn như bị giấy nhám chà qua: “Là ta bắt cậu mặc đồ nữ sao?”
Ngoài cửa có gió thổi, mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi nhăn mũi: “Anh uống rượu à?”
“Không cần ta.”
Thẩm Trì trông như sắp tan vỡ.
“Anh ta bắt cậu mặc đồ nữ, ta chẳng tốt chút nào.”
Tôi ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng lại.
Thẩm Trì cầm tay tôi, kéo khóa áo khoác ra.
Dưới chiếc áo hoodie đen, chiếc váy ren trắng kiểu công chúa mà tôi mặc tối qua đang bị cơ ngực căng phồng lên.
Chết tiệt, đúng là mẹ đảm thực thụ!
Hàng thật giá thật của mẹ đảm đây rồi!
Thẩm Trì thấp giọng, sắc đỏ lan từ mặt xuống cổ.
Như một cún ngây thơ, giọng nhỏ nhẹ: “Tôi rất tốt, nên hãy chọn tôi, không?”
Tôi hoảng hốt tránh ánh mắt ấy.
“Chọn cái gì mà chọn! Anh, kéo khóa lên mau!”
Thẩm Trì đáp ứng trên miệng.
Nhưng giây tiếp theo, trực tiếp cởi áo khoác ném xuống đất, bước vào nhà.
Nhìn tôi, mặt đỏ đến cực điểm.
“Cậu và ta, ai ra sức, ai nằm yên?”
Tôi sững người, nghĩ mình nghe lầm: “Gì cơ?”
“Tôi không có kinh nghiệm, lần này có thể để tôi trước không?”
Thẩm Trì thấy tôi không phản ứng, tưởng tôi giận.
Như đã hạ quyết tâm, ấy cắn môi: “Cậu muốn ra sức cũng .”
Tôi như bị sét đánh trúng, đứng hình không cử .
Anh , tôi nghĩ tôi cũng không có “dụng cụ” để thực hiện đâu.
Tôi còn chưa kịp phản ứng.
Giây tiếp theo.
Thẩm Trì đã quỳ xuống giữa chân tôi, đưa tay ra.
10
“Thẩm Trì, điên rồi!”
Tôi túm lấy cạp quần, sợ hãi nhảy lùi lại, cố gắng gọi tỉnh lại: “Anh rõ chưa, tôi là đàn ông! Đàn ông đấy!”
“Đúng, cậu là đàn ông! Tôi chính là thích đàn ông! Cậu hài lòng chưa?!”
Thẩm Trì bị hành né tránh của tôi kích đến mất kiểm soát.
“Tôi khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, tại sao cậu với Lương Triệt thì , còn tôi thì không!”
“Tôi giàu hơn ta, ngoại hình cũng không thua kém!”
Thẩm Trì càng càng ấm ức, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng công tử lạnh lùng, quyết đoán trên thương trường thường ngày.
“Tôi chỉ hơn Lương Triệt có ba tuổi thôi! Ba tuổi thì sao chứ? Năm nay tôi cũng mới 26, sức khỏe hoàn toàn ổn!”
Nói rồi, Thẩm Trì lấy từ trong túi ra một tờ giấy, mở ra trước mặt tôi.
Một chuỗi số hiện lên.
26, 189, 22.
Chỉ số vượt mức.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe nam khoa.
Trong nháy mắt rõ tờ giấy đó, mặt tôi tối sầm lại.
Ai đời nửa đêm mặc đồ nữ đến nhà người khác mà còn mang theo cả báo cáo sức khỏe chứ?
Tôi Thẩm Trì, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ.
Xong rồi, phải sao đây?
Hay là thẳng với Thẩm Trì, tôi là nữ?
Không , ấy nhất định sẽ nghĩ rằng tôi từ đầu đến cuối coi ấy như trò .
Lỡ thật sự chọc ấy nổi giận, đến nhà tôi loạn thì sao?
“Thẩm Trì, giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm.”
Tôi hít sâu một hơi, thử thăm dò.
“Ví dụ như tôi và Lương Triệt thật ra chỉ là cùng nhau lớn lên, hoặc ví dụ như vốn dĩ chẳng thích đàn ông?”
“Cùng nhau lớn lên!”
Đôi mắt dài của Thẩm Trì mở to tôi, ẩn ẩn sắc đỏ.
“Vậy nên, tôi chỉ là người đến sau.”
Tôi không biết phải gì.
Đây là trọng điểm sao?
Nhưng rõ ràng ấy đang cực kỳ ấm ức.
“Chẳng công bằng chút nào.”
Thẩm Trì như bị men rượu say, càng càng buồn, cuối cùng dùng mu bàn tay lau nước mắt.
“Tại sao lúc nào cũng là tôi mơ thấy cậu, mà cậu lại không thể mơ thấy tôi, thích tôi chứ?”
“Trong mơ thì cậu cưỡi lên tôi, hôn tôi, thế mà ngoài đời tôi lại biến thành kẻ thứ ba.”
Đại ca, lúc nào lại trở thành kẻ thứ ba thế?
Tôi hít sâu, định mở miệng.
Cửa bị đập “rầm rầm.”
“Giang Vãn! Mở cửa cho ông đây!”
Chết tiệt!
Sao trai tôi lại đến đây?!
11
Thẩm Trì kinh ngạc quay lại về phía cửa, trông như thể đang tức giận đến cực điểm.
Mắt đỏ hoe, ngực phập phồng, Thẩm Trì đầy oán trách:
“Cậu lại còn có người khác, tôi chỉ là người đến sau…”
“Bốp—”
Một cú ra tay gọn gàng.
Thẩm Trì trong sự bất ngờ đã mềm người, ngã dựa vào cạnh ghế sofa.
Ngoài cửa, trai tôi vẫn đang đập ầm ầm.
Tôi căng thẳng tột độ, kéo Thẩm Trì vào góc phòng chứa đồ.
Lạy trời, xin hãy cho Thẩm Trì đừng tỉnh dậy.
“Anh đến đây gì thế?”
Tôi mở cửa, nịnh nọt.
Anh trai tôi bước vào, đi qua đi lại, tức giận đến cực độ: “Giỏi nhỉ! Lén lút trốn đi, còn trở thành ảnh đế, trong mắt em còn có trai này không?”
“Em sai rồi, đừng giận mà.”
“Anh không giận?! Giới giải trí là nơi nào? Là nơi ăn thịt không nhả xương đấy!”
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Giờ em là đàn ông, chị Nhiễm Nhã đã dọn đường kỹ lưỡng, không có gì xảy ra đâu.”
“Đàn ông? Em nghĩ đàn ông thì không gặp rắc rối chắc?”
“Thằng chó nhà họ Thẩm đó chẳng phải thích đàn ông sao!”
Nghe nhắc đến Thẩm Trì, tôi nghiến răng ken két, ánh mắt sắc như dao.
“Lỡ mà amh ta để ý em, với tính cách của ta, cuối cùng em sẽ chẳng còn mẫu xương nào đâu!”
Tôi giật mình, lén liếc về phòng chứa đồ.
Có vẻ cú ra tay lúc nãy vẫn chưa đủ nặng.
Anh tôi nghiêm giọng: “Rời khỏi giới giải trí và về nhà, cho em 5 triệu mỗi tháng tiền tiêu vặt.”
“Anh, em xin mà.”
Tôi bám lấy cánh tay , nũng nịu.
“Em không muốn sống cuộc sống phụ thuộc vào mãi nữa.”
Anh trai đột nhiên im lặng, chằm chằm vào mắt tôi, hỏi: “Em có chuyện gì giấu không?”
Vừa dứt lời.
Ngay giây sau, trong phòng chứa đồ vang lên tiếng “rầm.”
Chết tiệt? Thẩm Trì tỉnh rồi?
Anh tôi nhíu mày: “Nửa đêm, nhà em còn có người à?”
“Không có!”
Tôi lao tới chắn trước cửa phòng chứa đồ.
“Em đang lo lắng à?”
Anh trai tôi nắm lấy tay tôi, kéo qua một bên.
“Hôm nay phải xem thử, rốt cuộc em giấu ai.”
Bạn thấy sao?