3
Mọi người trong phòng trang điểm đã rời đi hết.
Tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ họng.
Thẩm Trì chẳng lẽ đã nhận ra tôi rồi sao?
Hơn nữa bộ dạng tối qua, ta chắc chắn là lần đầu.
Ngây ngô, không theo quy tắc nào.
Ngay cả hôn cũng phải nhịn tác dụng của thuốc, đỏ mặt hỏi tôi trước là có thể hay không.
Cái kiểu thuần khiết này, kết quả lại là em của kẻ thù.
Nếu Thẩm Trì phát hiện ra, chắc chắn ấy càng muốn tôi hơn.
Tôi nuốt nước bọt, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi.
“Tổng giám đốc Thẩm…”
“Giao em cậu ra đây.”
Thẩm Trì cắt ngang tôi, ánh mắt đen sâu.
Em tôi? Gì chứ?
Tôi siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh: “Ý của tổng giám đốc Thẩm là gì?”
“Tối qua có một người phụ nữ lẻn vào phòng khách sạn của tôi.”
Thẩm Trì thẳng vào mắt tôi, giọng lạnh lẽo.
“Và người phụ nữ này, lại trông giống hệt Khương ảnh đế.”
Chết tiệt, trí nhớ của người này sao lại tốt chứ!
Tối qua tôi đã bịt mắt ta bằng cà vạt rồi, mà vẫn nhớ mặt tôi!?
Tôi giả vờ chỉnh lại cổ áo, che đi vết đỏ trên cổ.
“Tối qua gì chứ? Tổng giám đốc Thẩm nhầm người rồi, tôi không có em .”
Ánh mắt Thẩm Trì tối lại, chằm chằm khiến tôi lạnh cả sống lưng.
“Khương Hách, cậu biết hậu quả khi lừa tôi không?”
“Tổng giám đốc Thẩm thần thông quảng đại, tôi có dối hay không, tổng giám đốc Thẩm dĩ nhiên sẽ điều tra ra thôi.”
Điều tra cái quái gì! Toàn bộ camera đã bị Nhiễm Nhã xóa sạch rồi.
Muốn bắt tôi hả? Đợi kiếp sau đi.
Chỉ tiếc, loại người cứng cỏi như Thẩm Trì sẽ không có cơ hội thưởng thức lại.
Nhưng đắc ý chưa ba giây, trợ lý của Thẩm Trì đã chạy vào.
Anh ta tôi một cái, rồi ghé sát tai Thẩm Trì : “Tổng giám đốc Thẩm, đã điều tra ra hết rồi.”
4
Tôi muốn chạy trốn, không thể chạy.
“Anh gì?!”
Sắc mặt Thẩm Trì tối sầm lại.
Trợ lý sợ đến mức cả người run rẩy.
Anh ta hít một hơi, như thể dũng cảm đón nhận cái chết:
“Khương Hách là con một!”
“Thuốc tối qua là do nhân viên khách sạn bỏ vào! Trong phòng chỉ có một mình , không ai vào phòng của cả!”
Chết tiệt! Kỹ thuật của Nhiễm Nhã thật đỉnh!
Tôi co rúm người bên cạnh, suýt nữa thì không nhịn nổi mà thành tiếng.
“Chẳng lẽ tối qua chỉ là một giấc mơ? Nhưng rõ ràng là khuôn mặt y hệt…”
Bàn trà kính cường lực bị Thẩm Trì đá lật, sắc mặt ta đen như đít nồi.
“Chết tiệt! Vậy chẳng phải là ông đây mơ thấy mình với một người đàn ông…”
Mọi người đều Thẩm Trì khó chơi, xem ra cũng chẳng có gì ghê gớm.
Hiếm khi thấy bộ dạng bối rối của Thẩm Trì, tôi không nhịn mà trêu: “Hóa ra Tổng giám đốc Thẩm tối qua mơ thấy tôi.”
Tôi dừng lại, vẻ mặt như vừa ngộ ra.
“Chẳng lẽ lần trước khi trao giải cho tôi, Tổng giám đốc Thẩm đã phải lòng tôi ngay từ cái đầu tiên?”
Thẩm Trì đúng là thẳng như thép!
Đối đầu với trai tôi! Xem tôi có ghê tởm đến chết hay không!
“Chỉ tiếc, tôi là đàn ông.”
Nói rồi, tôi ấy và mỉm e thẹn.
“Nhưng nếu Tổng giám đốc Thẩm muốn, tôi cũng không phải là không thể.”
“Cậu thêm một câu nữa thử xem.”
Những ngón tay rõ ràng của ta siết lấy cò súng, chĩa thẳng vào trán tôi.
Chết tiệt, ta có súng.
Tôi lập tức ngoan ngoãn.
Nhưng tay này đẹp thật.
Mạch máu nổi rõ!
Thật kích thích!
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đưa tay chạm vào.
Thẩm Trì hất mạnh tay tôi ra, ngực phập phồng, tức muốn hộc máu: “Cút! Không chạm vào tôi!”
Không đúng, tôi bị hoa mắt à?
Thẩm Trì… đỏ mặt sao?
5
Trong một tháng sau đó, tôi và Thẩm Trì liên tục lên hot search.
Đầu tiên là tin Thẩm Trì nổi giận trong hậu trường tại đêm Weibo, từ chối đứng chung sân khấu với tôi.
Sau đó, trong vòng nửa tháng tôi đã mất ba hợp đồng quảng cáo với các sản phẩm thuộc tập đoàn Thẩm Thị.
Vì thế, tôi đã trả một cái giá lớn.
Không cần tay chân, tôi nhận khoản vi phạm hợp đồng trị giá 370 triệu từ Thẩm Trì.
Chết tiệt! Đây đúng là sự phạm lớn nhất đối với người đi công như chúng tôi!
Cũng có người thấy hình này mà tranh thủ thời cơ, muốn lợi dụng cơ hội hạ bệ tôi để lấy lòng Thẩm Trì.
Nhưng tất cả đều đã bị giải quyết.
Tuy nhiên, Nhiễm Nhã không phải ấy , thật kỳ lạ.
Còn Thẩm Trì thì như bị bỏ bùa, đột nhiên thay đổi tính .
Tự dưng bắt đầu thường xuyên xuất hiện tại các nơi giải trí.
Còn bị paparazzi chụp , xung quanh toàn là mấy trẻ đẹp.
Còn việc ấy không chịu đứng chung sân khấu với tôi, hoàn toàn là vì bây giờ cứ thấy tôi là tai ấy lại đỏ bừng.
Giống như bây giờ, tại dạ tiệc từ thiện Blue Blood.
Rõ ràng một giây trước còn một đám người vây quanh.
Một vẻ cao ngạo, như một ngôi sao sáng chói, không thể với tới.
Giây tiếp theo ngẩng đầu thấy tôi bước vào, trong mắt lộ ra vẻ bối rối mà mắt thường cũng thấy , vành tai cũng đỏ theo.
Nhưng khuôn mặt lại lạnh băng, như thể muốn lột da tôi ngay tại chỗ .
Phía sau, có người thì thầm.
“Sao Tổng giám đốc Thẩm lại đến? Không phải ấy bận không đến sao?”
“Aaaa! Tôi đã có WeChat của Tổng giám đốc Thẩm rồi!”
“Trời ơi, có khi nào Tổng giám đốc Thẩm để ý đến không?”
“Đừng linh tinh, hôm nay Tổng giám đốc Thẩm tâm trạng tốt, ai ở đây cũng có thể kết ! Cô cũng nhanh đi đi, đây là cơ hội ngàn vàng để kết nối với Tổng giám đốc Thẩm đấy!”
Tâm trạng tốt, nên thêm tất cả mọi người ở đây?
Quả nhiên đầu óc của Thẩm Trì có vấn đề, tôi tốt nhất là đừng chọc vào ta.
Tôi bước tới, chào hỏi theo kiểu công thức, rồi bước sang một bên.
Thẩm Trì gọi tôi lại:.”Xong rồi? Cậu không định thêm WeChat tôi à?”
Tôi quay đầu, mỉm : “Không cần đâu, Tổng giám đốc Thẩm.”
“Được! Rất tốt!”
Thẩm Trì tôi.
Rõ ràng nghiến răng nghiến lợi, lại trông như một chó lớn tội nghiệp và tủi thân cần chủ nhân vỗ về .
Chắc chắn là mắt tôi có vấn đề rồi, chắc chắn là !
Ngày mai nhất định phải nhờ Nhiễm Nhã đặt lịch cho tôi khám mắt, phải khám ở khoa mắt đắt nhất mới !
6
Cả buổi tiệc, tôi cảm thấy không thoải mái, cứ có cảm giác như có một ánh đầy oán hận, chặt chẽ đang dõi theo tôi .
Nhưng khi quay đầu lại tìm, lại chẳng thấy đâu.
Thế là tôi bỏ cuộc, không cố tìm nữa.
“Sinh nhật dì Lương, sáng mai tới nhà Lương Triệt đón tôi.”
“Vậy Lương Triệt cũng quay xong MV trở về rồi à?”
Mắt Nhiễm Nhã sáng lên: “Cưng à, chị thường ngày đối xử với em đâu có tệ, đúng không?”
“Cứ đi.”
“Giúp chị ký hợp đồng với Lương Triệt!”
Nhiễm Nhã hào hứng .
“Lần này sau khi ra album mới, hợp đồng của cậu ấy với công ty quản lý cũ sẽ hết hạn.”
“Lương Triệt mãi chưa gia hạn, giờ rất nhiều công ty đang dòm ngó cái cây hái ra tiền này.”
Tôi cau mày, không chắc chắn: “Được, có thành hay không thì…”
“Chị có kinh nghiệm, người luôn rất chuẩn.”
Nhiễm Nhã trông đầy vẻ bí ẩn.
“Em mở lời, chuyện này chắc chắn thành!”
Hả? Ai cho chị cái tự tin ấy ?
Bạn thấy sao?