Tôi đã ngủ với thái tử gia của giới Bắc Kinh.
Sáng hôm sau, ta chặn tôi lại, lạnh lùng đến đáng sợ: “Khương ảnh đế, tối qua là em cậu phải không? Giao người ra đây.”
Tôi lặng lẽ che vết đỏ trên cổ, hạ thấp giọng: “Tổng giám đốc Thẩm, nhầm rồi phải không? Tôi không có em .”
“Chẳng lẽ tối qua chỉ là giấc mơ? Nhưng rõ ràng là khuôn mặt y hệt nhau…”
“Vậy chẳng phải là ông đây mơ thấy mình với một người đàn ông…”
Sắc mặt Thẩm Trì lập tức tối sầm lại, từ đó tránh xa tôi tám thước.
Cho đến khi ta bắt gặp tôi đến nhà cậu thanh mai trúc mã đang là đỉnh lưu, cả đêm không về.
Đêm đó, Thẩm Trì ôm cột đèn dưới lầu, vừa khóc vừa đăng liên tục lên Weibo:
[Tại sao cậu ấy không hỏi tôi một lần, tôi đâu phải không thể cong!]
[Nếu tôi gay thì chắc chắn cũng sẽ là gay trong số những gay xuất sắc nhất! Là chiến đấu cơ trong các vị vua!]
[Hu hu hu, tại sao lại chọn cậu ta mà không chọn tôi.]
Sáng hôm sau, tôi hot search mà lặng thinh.
Thẩm Trì muốn cong thì cứ cong, tôi là con mà.
1
Bốn giờ sáng, mưa lớn đập lộp độp trên nóc xe bảo mẫu.
Tôi khuôn mặt xanh xao của người quản lý Nhiễm Nhã, lặng lẽ siết chặt bộ tóc giả dài trong tay.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, em rốt cuộc có ngủ với Thẩm Trì không?”
Nhiễm Nhã hít một hơi thuốc, kìm nén cơn giận muốn tôi.
Tôi nuốt nước bọt, ánh mắt né tránh: “Không, không có.”
“Giang Vãn! Giang đại tiểu thư của tôi ơi!”
Nhiễm Nhã như vừa thở phào, tay ôm ngực, gương mặt đầy ai oán.
“Chị đã giấu trai em để giúp em cải trang thành nam, dấn thân vào showbiz và thậm chí còn đoạt ảnh đế, thế là đã đủ hoang đường lắm rồi.”
“Nếu ta còn biết chị phải lén lút kéo em ra khỏi phòng của Thẩm Trì vào lúc nửa đêm, thì chắc chắn sẽ chị mất.”
Cô ấy nắm lấy tay tôi, mắt rưng rưng, “Chị trên có mẹ già, dưới có…”
“Thôi nào chị dâu, đừng diễn nữa.”
“Anh trai em ngày xưa nhờ khóc lóc mới leo lên vị trí, sao nỡ chị chứ.”
Tôi ôm lấy cánh tay Nhiễm Nhã nũng.
“Em chỉ là thấy không thích cái kiểu kiêu căng của Thẩm Trì, trên thương trường lúc nào cũng đối đầu với trai em thôi.”
“Cuối cùng cũng bắt dáng vẻ say xỉn của ta, đương nhiên phải chụp vài tấm ảnh xấu xí để xả giận rồi.”
Nhiễm Nhã rút tay ra, thẳng vào mắt tôi: “Thật sự chỉ là chụp ảnh?”
Ban đầu đúng là chỉ định chụp ảnh.
Nhưng ai bảo Thẩm Trì chân dài, mông cong, cởi áo ra thì có tám múi với vòng eo săn chắc chứ?
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy khiến phần eo đau nhói.
Chết tiệt, đau thật.
Đồ đàn ông chó chết! Thật sự coi tôi là cái cày à!
“Tất nhiên rồi.”
Tôi nén đau, lúng túng lấy điện thoại ra, “Chị có muốn xem không, thật sự là…”
“Xem cái gì mà xem!”
“May mà là khách sạn nhà mình, chị đã cho người xử lý hết camera giám sát rồi, lần sau không nữa, nghe chưa?”
Nhiễm Nhã cố nhịn cơn giận muốn bóp cổ tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Trì là ai? Thái tử gia của giới Bắc Kinh, tính lạnh nhạt thủ đoạn lại rất tàn nhẫn. Ngay cả trai em còn không đối đầu với ta, huống chi là em?”
Phải sao nhỉ?
Tôi chắc là mạnh hơn trai tôi.
Dù gì thì tôi cũng cưỡi suốt hai tiếng đồng hồ mà.
Anh trai tôi chắc chắn không có bản lĩnh đó đâu.
2
Sáng sớm hôm sau, tôi đã bị Nhiễm Nhã kéo đi chụp ảnh bìa tạp chí.
Tôi ngồi trước gương trang điểm, cả người mệt mỏi đến choáng váng.
“Tôi có tin bát quái tuyệt mật về thái tử gia của giới Bắc Kinh, có muốn nghe không?”
Đằng sau, nhân viên vốn đang uể oải lập tức trở nên hào hứng.
“Mau đi!”
Người đó hạ thấp giọng, vẫn khó che giấu sự phấn khích:
“Nghe tối qua có lẻn vào phòng của tổng giám đốc Thẩm, còn cho ta uống thuốc nữa. Bây giờ tổng giám đốc Thẩm đang lùng tìm khắp nơi đấy.”
“Chết thật, mấy năm nay bất cứ nào dám đến tổng giám đốc Thẩm, có ai có kết cục tốt đẹp đâu?”
“Thậm chí còn dám lẻn vào phòng và bỏ thuốc, đúng là liều mạng mà! Ha ha, người này chết chắc rồi.”
Càng nghe, tôi càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Trời đất chứng giám.
Lẻn vào phòng là tôi thật, thuốc không phải là do tôi bỏ mà.
Lúc tôi vào thì Thẩm Trì đã dính thuốc rồi.
May là bây giờ tôi đang đóng vai đàn ông.
Thẩm Trì chắc không nghi ngờ đến tôi đâu.
“Khương tiên sinh, cái này ở sau gáy của …”
Chuyên viên trang điểm nghiêng đầu, tôi qua gương, giọng điệu ám muội: “Có vẻ như tối qua trận chiến khá khốc liệt nhỉ?”
Tôi lập tức tỉnh táo.
Trong đầu hiện ra hình ảnh tối qua, Thẩm Trì ôm eo ép sát tôi từ phía sau.
Mặt tôi như bị nướng trên lửa.
Tôi hắng giọng, chối: “Muỗi độc cắn thôi. Giúp tôi che lại đi…”
Cửa phòng trang điểm bất ngờ bị đẩy mở, mang theo một luồng gió.
Tiếng chào hỏi liên tiếp vang lên khiến tôi ù tai.
Tôi cứng đờ Thẩm Trì trong gương.
Anh ta không còn vẻ lộn xộn của tối qua.
Bộ vest đen cao cấp, lạnh lùng và cao quý.
Môi nhạt màu, làn da đẹp trời ban.
Trong lúc tôi còn đang bối rối, Thẩm Trì đã đứng ngay sau lưng tôi.
Chết tiệt, vết trên cổ tôi còn chưa che!
Tôi hoảng loạn đứng dậy muốn che lại, đầu óc rối bời: “Thật trùng hợp, Tổng giám đốc Thẩm.”
“Không trùng hợp.”
Thẩm Trì ngước mắt, giọng lạnh lẽo: “Tôi đến tìm cậu.”
Bạn thấy sao?