3
Tôi theo Thẩm Châu năm mười tám tuổi.
Tôi lớn lên không cha không mẹ, bà ngoại nuôi tôi cũng qua đời khi tôi mười lăm tuổi.
Thẩm Châu xuất hiện vào lúc đó.
Hắn ta theo đuổi tôi một cách mãnh liệt.
Liều mạng tiêu tiền, hận không thể mang hết những gì tốt nhất thế gian đến trước mặt tôi.
Thẩm Châu đẹp trai, lại cho tôi một cảm giác an toàn.
Tôi nhanh chóng bị lún vào.
Vào sinh nhật thứ mười chín của tôi, hắn đã dỗ dành tôi nếm thử trái cấm.
Đêm hôm đó.
Từ thống khổ đến trầm luân.
Thẩm Châu và tôi hợp thành một thể.
Ngày hôm sau, Thẩm Châu dẫn tôi đi gặp những em đó.
Tôi chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như nên tôi rụt rè kéo góc áo của Thẩm Châu, thấp giọng đi theo hắn ta để gọi người.
Họ tôi với ánh mắt thích thú.
“Thẩm Châu, sao lại tìm về một bé thế này?”
"Quá ngoan, dễ liên lụy .”
Vào thời điểm đó, tôi không biết “ liên lụy” mà họ có ý nghĩa gì.
Tôi không khỏi thấp giọng đáp lại: “Sẽ không.”
“Tôi sẽ không trở thành gánh nặng của Thẩm Châu.”
Chắc chắn là không.
Nhưng sau này, khi tiếp với hoàn cảnh của Thẩm Châu một chút, tôi mới nhận ra hắn sống như thế nào.
Có thể mũi d a o liếm m á u.
Để không kéo Thẩm Châu xuống, để không liên lụy hắn, có thể đứng bên cạnh hắn, tôi chỉ có thể ép mình hòa nhập vào hoàn cảnh đó.
Mười năm trôi qua.
Tôi cắt tóc ngắn, nhuộm tóc, hút thuốc và xăm hình.
Tôi thậm chí còn có vô số vết sẹo trên cơ thể.
Bởi vì đủ tàn nhẫn, tôi đã giúp Thẩm Châu lên vị trí phó thủ lĩnh ở Bắc Kinh.
Nhưng Thẩm Châu có vẻ không vui.
Vô số đêm.
Hắn ôm tôi vào lòng, dùng ngón tay xoa xoa những vết sẹo trên cơ thể tôi rồi cúi xuống hôn chúng.
“Đường Tranh.”
Hắn vùi mặt vào n g ự c tôi thở dài: “Anh vẫn thích em như ngày xưa.”
Nhưng tôi luôn đẩy hắn ta ra và châm một điếu thuốc sau khi hoan ái.
Tôi mắng :
"Thẩm Châu, lời này thật mẹ nó không có lương tâm.”
4
Thẩm Châu trở về nhà đã là sáng sớm.
Tôi đang nằm trên giường, thực ra là chưa ngủ.
Chỉ cần mở mắt ra và vào bóng tối.
Thẳng đến khi bị Thẩm Châu kéo vào trong ngực.
“Còn chưa ngủ à?”
Hắn cúi đầu định hôn tôi không thành công.
Sửng sốt một hồi, hắn mới kìm nén cơn tức giận, ôm lấy tôi: “Ai dám chọc em, sẽ c h ặ t hắn ra, không?”
“Thẩm Châu.”
“Ừm.”
Căn phòng tối đến nỗi tôi không thể rõ mặt hắn
Nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi sơn chi trên người hắn.
“Chúng ta chia tay đi.”
Thẩm Châu sửng sốt, sau đó buông ra, nằm ở một bên:
“ Lại sao ?
Hắn nhíu mày không kiên nhẫn: “Cũng không còn là một bé nữa, tại sao em lại tự phụ?”
“Sao lại chia tay?” Hắn “Đường Tranh, em không còn trẻ nữa, ai lại cưới một người vợ hút thuốc, uống rượu, xăm hình, việc còn tàn nhẫn hơn với đàn ông?”
Ngực tôi đau quá.
Tôi ép chặt trái tim mình không thể kìm nén nỗi đau âm ỉ.
Năm ngoái tôi bị k h â u ở cánh tay, tôi bị dị ứng với thuốc mê. Có tổng cộng mười hai mũi k h â u, tôi nghiến răng không kêu một tiếng nào.
Nhưng mấy lời chân thành khi say của Thẩm Châu, lại khiến tôi đỏ mặt.
“Thẩm Châu.” Tôi nhịn không muốn hỏi hắn: “Nếu em mắc bệnh nan y, liệu có…”
“Đường Tranh.”
Hắn ngắt lời tôi, trên trán có chút thiếu kiên nhẫn: “Đừng hỏi những câu nhàm chán như nữa.”
“Nếu như em thật sự bệnh nan y, có thể cùng em đi tusat không?”
Hắn nhíu mày : “Gần đây bận lo công việc và đám cưới nên không có nhiều thời gian để dỗ dành em, em đừng loạn.”
Đang chuyện, điện thoại di của hắn đột nhiên vang lên.
Thẩm Châu sốt ruột cúp máy.
Nhưng bên kia lại gọi đến.
Quay đi quay lại mấy lần, Thẩm Châu cầm điện thoại di xuống giường : “Nói.”
Tiếng khóc của vọng vào ống nghe, không thật lắm.
Thẩm Châu mắng: “Thật mẹ nó phiền phức.”
Hắn phiền phức vẫn vội vã ra khỏi cửa.
“Công việc có chút vấn đề, đi xử lý.”
"Em đi ngủ sớm đi, không cần đợi .”
5
Đám cưới của tôi và Thẩm Châu ấn định vào ngày ba tháng sau.
Hôn lễ đơn giản.
Tôi chưa bao giờ với Thẩm Châu về bệnh của mình.
Ở giai đoạn muộn, căn bản là không thể chữa khỏi.
Tôi chưa bao giờ với Thẩm Châu rằng tôi sẽ không bao giờ cưới hắn.
Tôi có thể chấp nhận mọi thứ về Thẩm Châu.
Điều duy nhất tôi không thể chấp nhận là sự phản bội.
Nghĩ đến cảnh hắn ôm một người phụ nữ khác trong tay, hôn lên lông mày ấy và tìm kiếm bóng dáng thanh xuân của tôi trong ấy, tôi liền cảm thấy dạ dày cuồn cuộn.
Ghê tởm không thôi.
Tôi theo Thẩm Châu năm mười tám tuổi, tính đến nay đã mười năm rồi.
Bây giờ bác sĩ tôi chỉ còn sống nửa năm nữa thôi.
Như tính ra, tôi đã lãng phí nửa cuộc đời mình cho hắn.
Chỉ còn bấy nhiêu ngày nữa thôi.
Tôi chỉ muốn trở thành Đường Tranh.
Tôi đặt vé máy bay ra nước ngoài, mong thấy thế giới mà tôi thích chưa từng thấy trong khi tôi vẫn còn sức.
Vé máy bay cũng ấn định vào ngày thứ ba của tháng tới.
6
Sáng sớm, tôi đánh dấu một ngày trên lịch.
Vẫn còn mười ngày nữa trước khi rời khỏi đất nước.
Tiếng mở cửa vang lên sau lưng.
Thẩm Châu bị gió tuyết cuốn vào, cởi áo khoác đi tới ôm tôi.
Hắn vẫn là không thích mái tóc ngắn của tôi.
Ánh mắt hắn dõi theo trên lịch của tôi, Thẩm Châu ngày thứ ba của tháng sau, lớn, nhẹ nhàng nhéo mặt tôi: “ Gấp không chờ nổi muốn gả cho sao ?”
Hắn đếm: “Còn mười ngày nữa?”
Hắn vùi mặt vào cổ tôi, “Hai ngày nay có thời gian, đưa em đi nhuộm đen với nối lại tóc nhé?”
“Phải thật đẹp trong đám cưới.”
“Không cần.”
Tôi lịch một cách vô cảm: “Chỉ còn mấy ngày nữa thôi.”
“Tóc ngắn cũng tốt.”
Thẩm Châu trầm mặc một lát: “Ừ.”
Hắn buông tay ra, nhặt chiếc áo khoác đang treo trên ghế lên: “Hôn lễ nhiều việc, hôm qua chỗ của lão tam vừa bị tập kết. Giờ đang vội, nên không trở về.”
Thẩm Châu chằm chằm vào tôi khi .
Như đang chờ đợi tôi đầu hàng.
Khi tôi đồng ý, hắn có thể cùng tôi đi nhuộm tóc và nối lại mái tóc dài của mình.
Nhưng tôi chỉ hắn một cách thờ ơ.
“ Đi đi.”
“Dù sao cũng còn mười ngày.”
Thẩm Châu không gì, quay người đi vào màn đêm.
Không lại.
Bạn thấy sao?