Trên đầu tôi xuất hiện đồng hồ đếm ngược đến cái chết.
Nhưng chỉ cần lại gần vị hôn phu Tống Văn Châu, nó sẽ ngừng lại.
Khi tôi quấn lấy ấy đòi hôn, tôi thấy những dòng bình luận hiện lên.
【Nữ phụ à, vừa hôn là mạng sống cũng trao cho nam chính rồi đấy!】
【Nữ phụ đừng ngu ngốc nữa, sau này để sống sót, sẽ bị nam chính bỏ rơi hết lần này đến lần khác, bị nữ chính chèn ép nhục nhã.】
【Hơn nữa chỉ là chất tác cho cảm của nam nữ chính, rồi sẽ chết thảm khi họ đang quấn lấy nhau đắm đuối. Cuối cùng họ HE đẹp đẽ, còn thì toi.】
【Đếm ngược cái chết của không phải chỉ có cách dựa vào nam chính đâu.】
1
Vì để kéo dài mạng sống, tôi lại một lần nữa đuổi theo Tống Văn Châu đến cảng thành.
Sau khi đến buổi tiệc.
Tôi ngay lập tức thấy Tống Văn Châu đang nép mình ở ban công ngắm cảnh.
Khi tôi bước nhanh về phía ấy, những lời thì thầm lọt vào tai tôi.
“Ồ~ tiểu thư Ôn vì mà đuổi tận ngàn dặm ấy à, tôi có nghe qua rồi.”
“Cô ta cứ bám lấy thiếu gia nhà họ Tống để đòi đính hôn, sợ ta chạy mất, từ Kinh thị bay tới cảng thành mỗi ngày để vun đắp cảm, buồn chết mất.”
“Nhưng chẳng phải đồn rằng con nuôi nhà họ Tống mới là vợ từ bé của thiếu gia sao? Ai ở cảng thành mà chẳng biết Tống Diểu Diểu là vảy ngược của cậu ta chứ?”
“Ha, Ôn Sơ Dư đúng là tự dâng mình cho Tống Văn Châu chơi , đúng là hề.”
Tôi hoàn toàn ngơ trước những lời đàm tiếu đó, không hứng thú tranh cãi.
Chỉ ngẩng đầu đồng hồ đếm ngược: 3 tiếng 1 phút 22 giây.
Lúc đi ngang qua tên đàn ông to nhất.
Tôi giả vờ như vô , nhấc gót giày cao 10cm dẫm mạnh một cú.
Cho đáng cái mồm thối của mày!
Giữa tiếng hét thảm của hắn.
Tôi lao thẳng vào lòng Tống Văn Châu đang cúi đầu trầm tư.
Đồng hồ đếm ngược nhảy vọt lên: 7 ngày 2 giờ 55 phút 33 giây.
Ồ hô, tôi còn có thể sống thêm một tuần!
“Tống Văn Châu!”
Anh ấy sực tỉnh, cơ thể lập tức căng thẳng theo bản năng.
“Sơ Dư? Sao em không báo trước đã bay đến cảng thành rồi?”
Tôi có chút tức giận chọc chọc vào ngực .
“Anh quên rồi à, em đã với thời gian rồi mà. Em suýt không còn sống để gặp nữa đấy!”
Anh còn dám hỏi!
Rõ ràng đã hứa xong dự án sẽ đưa tôi đi du lịch Iceland.
Tôi mong chờ suốt nửa tháng, lập kế hoạch cũng nửa tháng.
Cuối cùng lại lật kèo, sai thư ký mang cái túi Hermès kim cương bạch kim tới để bù đắp.
Thấy thời gian đếm ngược còn chưa tới một ngày, tôi mới phải bay đêm đến cảng thành tìm .
“Iceland thì tạm thời không đi , có cuộc hợp tác khẩn với chính phủ.”
“Nhưng ngày mai thời gian của là của em, không?”
“Dạo này bận quá, quên mất thời gian của em rồi. Anh mới mua viên kim cương xanh 11 carat, lát nữa bảo trợ lý Tần mang qua cho em chơi, ha?”
Tống Văn Châu tự biết mình lỡ lời.
Anh nắm lấy ngón tay tôi, bóp nhẹ, ánh mắt mang theo áy náy tôi.
Thấy thành tâm hối lỗi, ra sức lấy lòng.
Tôi mới giả vờ ngượng ngùng gật đầu đồng ý.
“Được rồi~”
“Ngày mai đi đâu ở cảng thành là em quyết đó nha.”
Tốt nhất là ngày mai có thể ăn ấy, thời gian sống chắc chắn sẽ tăng thêm không ít!
Tôi gương mặt góc cạnh của bằng đôi mắt sáng long lanh.
Tim có chút rung .
Ánh mắt bất giác dừng lại ở đôi môi mỏng hơi hé mở kia.
Vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Tôi kiễng chân, vừa định hôn lên.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện chi chít những dòng chữ.
【Nữ phụ à, mà hôn phát này thì mạng sống lại trao hết cho nam chính rồi!】
【Nữ phụ tỉnh lại đi, sau này để sống sót sẽ bị nam chính bỏ rơi liên tục, còn bị nữ chính nhắm vào, hành hạ đủ kiểu.】
【Hơn nữa chỉ là chất tác cảm cho nam nữ chính, cuối cùng sẽ chết thảm khi họ đang quấn quýt bên nhau. Nam nữ chính thì HE hạnh phúc, còn thì… xong đời.】
2
Chưa kịp suy nghĩ gì về những dòng chữ kỳ lạ đó.
Tôi còn đang ngơ ngác thì bất ngờ bị Tống Văn Châu đẩy ra.
Anh ấy không dùng nhiều lực, quá bất ngờ.
Tôi bị đẩy mạnh đến nỗi lưng đập vào mép lan can, đầu gối cũng va vào thanh chắn, đau đến mức khom cả người lại.
Tống Văn Châu có ý gì ?
Tôi quay đầu lại.
Phát hiện không biết từ khi nào, Tống Diểu Diểu đã bước tới.
Cô ta hoàn toàn như không thấy tôi, chằm chằm vào Tống Văn Châu, giọng ngọt như đường:
“Em chỉ muốn ra ngoài hít thở chút không khí thôi mà.”
“Văn Châu… xin lỗi nhé, có phải em phiền và chị rồi không?”
Dòng bình luận lại bùng nổ.
【Vãi chưởng, nữ chính tới giành nam chính rồi kìa!】
【Mẹ nó, nam chính vừa bắt cá hai tay, giờ lại còn bạo lực nữa chứ!】
【Tóm tắt tiết trước: Nữ chính và nam chính là thanh mai trúc mã, nữ chính là con nuôi nhà họ Tống. Sau khi bị phát hiện có quan hệ với nam chính thì bị mẹ Tống đuổi ra nước ngoài. Thế nên nam chính rõ ràng nữ chính, mà vẫn đính hôn với nữ phụ, khó mà chấp nhận …】
【Đúng , nữ phụ tỉnh lại đi! Nam chính vì nữ chính nên mới quên lời hứa đi Iceland với . Cái túi kim cương kia là quà chuộc lỗi, vốn dĩ định tặng cho ta mà!】
Những dòng bình luận này thông tin quá nhiều.
Khiến tôi đơ người ra mất vài giây.
Tôi?
Là nữ phụ?
Còn sẽ chết thảm sao?
Tôi không thể tin nổi, bật ra một tiếng khẽ.
Tống Văn Châu lúc này như mới sực nhớ đến tôi.
Anh quay đầu lại tôi, ánh mắt lạnh lùng ban nãy mềm đi đôi chút.
“Vừa rồi va phải à?”
Trong lòng tôi có chút khó chịu, không đáp lại.
Ánh mắt tôi dừng lại ở viên kim cương xanh to như trứng chim bồ câu trên tay Tống Diểu Diểu.
Cô ta như cố khoe khoang, lên tiếng giải thích:“Văn Châu, hôm qua em cờ gặp trợ lý Tần mang viên kim cương này đến cho , nên em nhận thay luôn.”
“Là quà kỷ niệm ba năm debut của em đúng không? Em đeo luôn rồi nha~”
Tống Văn Châu liếc tôi một cái.
“Vốn dĩ là để tặng Sơ Dư, em cứ đeo chơi đi, lát nữa tìm viên to hơn tặng ấy.”
“Chị à… xin lỗi nha~”
Tống Diểu Diểu lè lưỡi bộ dễ thương, trong mắt lại lướt qua ánh đầy khiêu khích.
Tự dưng tôi thấy khó chịu lạ thường.
Nếu Tống Văn Châu và Tống Diểu Diểu mới là cặp đôi định mệnh.
Vậy tôi thì sao? Chờ chết à?
Tôi dè dặt hỏi:“Tống Văn Châu, sao cứ hứa rồi lại thất hứa với em ?”“Anh phải bồi thường cho em!”
“Mẹ em và bác Tống dạo này đang bàn chuyện tổ chức đám cưới đó, em thấy mùng 5 tháng sau đẹp đấy. Hay mình tổ chức hôn lễ ở Bali đi, không?”
3
Tống Văn Châu im lặng hai giây, rồi theo bản năng về phía Tống Diểu Diểu.
Tim tôi lập tức chùng xuống một nhịp.
Tống Diểu Diểu chớp đôi mắt long lanh ướt át, bước lên một bước, thẳng vào mắt Tống Văn Châu.
Nhẹ giọng :
“Văn Châu, em muốn chuyện với , không?”
Hai người họ cứ thế im lặng nhau suốt một phút.
Tôi tức đến máu dồn lên não.
“Tống Văn Châu…”
“Cô Ôn, chắc không đến mức ngăn cả vị hôn phu chuyện với em mình đấy chứ?”
“Hay là lại định dùng cái lý do đếm ngược đến chết trên đầu, để giữ Văn Châu lại?”
Tống Diểu Diểu ngắt lời tôi.
Cô ta quay sang tôi, ánh mắt đầy mỉa mai.
“Nếu thật sự có bệnh, tôi khuyên Ôn nên đến bệnh viện khám đi, đừng lấy mấy lý do hoang đường ra để cạnh tranh phụ nữ.”
Tôi nghẹn nơi cổ họng, như có thứ gì đó nổ tung trong lòng.
Tống Văn Châu… đến chuyện đó mà cũng cho ta biết?
Cảm dâng trào trong lòng tôi không thể kìm nén nữa.
“Tống Diểu Diểu, bậy!”
Tôi đỏ mắt phản bác lại.
“Chuyện này là giữa tôi và Tống Văn Châu, không đến lượt lên tiếng.”
“Tống Diểu Diểu, chính trong lòng có ý nghĩ không đứng đắn nên ai cũng thấy bẩn. Cô muốn có Tống Văn Châu…”
“Câm miệng ——”
Tống Văn Châu nổi giận, giơ tay tát tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh, bàn tay ta lướt qua tóc tôi.
“Ôn Sơ Dư, trước đây là tôi quá nuông chiều em.”
“Tôi không ngờ em lại có thể ăn không kiêng nể, độc miệng đến . Diểu Diểu là em tôi! Em có thể không coi nó là em ruột, cũng không thiếu tôn trọng như thế, em còn biết thế nào là giáo dưỡng không?”
Tống Văn Châu ngừng lại một chút, giọng lạnh như băng tiếp tục.
“Diểu Diểu đúng, có bệnh thì phải đi chữa. Dạo này chúng ta đừng gặp nhau nữa, chuyện kết hôn cũng tạm gác lại. Tôi nghĩ em cần thời gian để bình tĩnh lại.”
Tim tôi như bị đập một cú thật mạnh.
Mũi cay xè, mắt tôi đỏ hoe.
Nhìn theo bóng lưng Tống Văn Châu nắm tay Tống Diểu Diểu rời đi dứt khoát.
Tôi muốn gọi ta lại, miệng mở ra lại không thốt lời nào.
Tống Văn Châu, rốt cuộc chưa từng thật lòng với tôi.
Nếu trong tim đã có người quan trọng, tại sao còn đính hôn với tôi?
【Tim đau quá, Dư Bảo tỉnh lại đi, nữ phụ với nam chính vốn không có kết cục tốt.】
【Nữ phụ à, chỉ còn một tuần nữa thôi! Giờ nghĩ xem nam chính có thật lòng hay không thì đâu còn tác dụng gì.】
【Theo tiết thì, sắp tới nam nữ chính sẽ cùng đi nghỉ trên du thuyền, tỏ với nhau. Còn thì ngu ngơ bám theo, bị sỉ nhục, bị chê , và khi đồng hồ đếm ngược kết thúc thì chết thảm trong căn phòng chật hẹp trên tàu…】
Nhìn những dòng bình luận đó.
Tôi không chịu nổi nữa, quay lưng về phía màn đêm mà bật khóc nức nở.
Cái đồng hồ đếm ngược chết tiệt này.
Bị lừa, bị tổn thương thì thôi đi, phát hiện mình chỉ là nữ phụ cũng thôi đi.
Cớ sao còn phải mất mạng nữa chứ!
Bạn thấy sao?