Kết hôn mười hai năm, chồng tôi – người có thu nhập lên đến hàng chục triệu – lại phải lòng lễ tân mới vào ở công ty.
Cô ấy gần bốn mươi, không xinh đẹp bằng tôi, dáng người cũng chẳng bằng, mà chỉ trong nửa năm đã mang lại cho ấy một giá trị tinh thần to lớn.
Tôi mệt mỏi nghe :
“Ly hôn thì nhà, xe để lại hết cho em.
Thẩm Tri Ngư, em có thể buông tha cho không?”
Tôi cụp mắt, giọng nhẹ nhàng:
“Được.”
Sau đó, tôi mua một cuốn lịch, khoanh tròn một ngày.
Đếm ngược đến ly hôn: 30 ngày.
1
Khi tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn trước mặt Tống Nhạc, mới chỉ 40 phút trôi qua kể từ lúc ấy thú nhận chuyện ngoại .
Theo thỏa thuận, nhà, xe và quyền nuôi con đều thuộc về tôi.
Anh ấy sẽ chuyển khoản một lần 20 triệu tiền bồi thường và phí nuôi con.
Từ đó về sau, tôi và con sẽ không phiền nữa.
Lúc đó, Tống Nhạc đang họp qua điện thoại.
Nhìn thấy chữ “thỏa thuận ly hôn”, sắc mặt khẽ biến đổi, rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh, gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Tôi rời khỏi phòng.
Để tiết kiệm thời gian cho cả hai, tôi tự mình thu dọn hành lý cho Tống Nhạc.
Ba vali lớn, sợ thiếu sót, tôi còn xếp cả mấy tấm ảnh thời thơ ấu của trên gác mái vào.
Cuối cùng, tôi thấy tấm ảnh cưới ở góc tường.
Trong ảnh, Tống Nhạc tuấn tú, tôi rạng rỡ, cả hai ôm nhau giữa nắng vàng rực rỡ.
Khi đó, hay ôm tôi thì thầm:
“Vợ ơi, em lắm.
May mắn lắm mới cưới em.”
Tôi và Tống Nhạc quen nhau từ đại học.
Khi gặp tôi, vẫn còn là cậu sinh viên nghèo đi đôi giày vải cũ sờn.
Nhiều người theo đuổi tôi, tôi lại vừa gặp đã .
Anh điềm tĩnh, tử tế, đẹp trai.
Có vô số điểm tốt khiến tôi mãi không thôi.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kết hôn như một lẽ tất yếu.
Anh cùng bè khởi nghiệp mở công ty.
Khi tôi mang thai, tôi trở thành bà nội trợ toàn thời gian.
Dồn hết tâm huyết chăm sóc Tống Nhạc, lo toan gia đình và con cái.
Công việc của càng lúc càng thuận lợi, các buổi tiệc tùng, xã giao cũng ngày càng nhiều.
Giữa bộn bề việc nhà, tôi vẫn tranh thủ tập thể dục, học trang điểm, phối đồ.
Tống Nhạc cũng rất tốt, dù bận rộn thế nào vẫn dành thời gian đưa con, nấu cơm.
Giúp tôi giải quyết những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Trong mắt người ngoài, chúng tôi là cặp đôi mẫu mực, gia đình lý tưởng.
Không biết từ khi nào, Tống Nhạc bắt đầu chuyển họp hành sang buổi tối.
Nhiều khi bận đến mức qua đêm không về.
Bạn bè còn rằng tôi phải để mắt kỹ kẻo xảy ra chuyện.
Tôi cho qua trong lòng vẫn bất an.
Tôi từng vài lần mang đồ ăn khuya đến công ty cho .
Không có gì bất thường, mọi người đang họp, còn ấy thì ngồi chờ ở quầy lễ tân.
Cô ấy tên Triệu Giản, ngoài bốn mươi, dáng người nhỏ nhắn gầy gò, tóc ngắn, ngoại hình bình thường giọng lại dịu dàng đến lạ.
Cô ấy mỉm chào tôi.
Từng ấy năm, tôi không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Tôi từng nghĩ, nếu có ngày đó, người thứ ba chắc hẳn sẽ là thư ký xinh đẹp của công ty, hoặc một sinh viên trẻ trung năng , không thì cũng là nữ đối tác giỏi giang, quyết đoán.
Chỉ duy nhất không nghĩ đến lễ tân ấy.
Nghe ấy từng trải qua một cuộc hôn nhân, chồng ngoại nên ly hôn.
Đây là công việc đầu tiên sau ly hôn, ấy rất trân trọng.
Thường đến sớm, ghi nhớ thói quen của từng người trong công ty, thỉnh thoảng còn bánh mang đến.
Một vài đồng nghiệp vì tiện lợi còn đặt ấy luôn bữa trưa.
Tôi biết chuyện, còn với Tống Nhạc rằng ấy không dễ dàng gì, dặn ấy quan tâm một chút.
Tống Nhạc chỉ nhàn nhạt đáp:
“Công ty không phải là nơi để cảm, đã khuyên đừng giao dịch ngoài công việc.”
Lúc đó tôi còn rằng Tống Nhạc sếp mà chẳng có chút nhân nào.
Giờ nghĩ lại, chắc là xót ấy việc xong còn phải về chuẩn bị cơm hộp cho đồng nghiệp.
Về việc tại sao Tống Nhạc lại chọn hôm nay để chuyện ly hôn –
Chỉ vì sáng nay tôi như thường lệ nấu cho một bát canh giải rượu sau khi say xỉn cả đêm.
Anh bát canh trước mặt, thở dài một tiếng, đẩy ra xa một chút, im lặng thật lâu.
Rồi bất ngờ ngẩng đầu tôi, ánh mắt mệt mỏi, hỏi tôi có thể ly hôn không.
Anh thẳng thắn thú nhận đã ngoại nửa năm, mỗi lần tăng ca là tranh thủ đi phòng.
Tim tôi run lên như sắp nát, cố gắng hết sức để không mất kiểm soát.
Tôi hỏi là ai.
Khi ra cái tên “Triệu Giản”, tôi còn tưởng mình nghe nhầm.
Cảm giác bất lực tràn ngập khắp cơ thể.
Vừa lạnh, vừa tê.
2
Đợi Tống Nhạc họp xong đi ra, tôi đã ăn cơm xong, dọn dẹp bếp núc đâu vào đấy, ngồi trên sofa xem phim.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh vào nhà tắm tắm rửa, giữa chừng phát hiện không có khăn, theo thói quen gọi tôi.
“Vợ ơi, khăn tắm của đâu rồi?”
Tôi không quay đầu lại:
“Anh ngại thì dùng tạm khăn của em, khăn em đã thu dọn vào vali rồi, em sẽ vứt khăn đó sau.”
Thứ đáp lại tôi là một khoảng im lặng dài đằng đẵng.
Lúc Tống Nhạc bước ra, mới phát hiện ở cửa có ba chiếc vali.
Anh ngồi xuống đối diện tôi, đưa tay đẩy bản thỏa thuận ly hôn về phía tôi.
“Tiền nuôi con có thể đưa trước 15 triệu, phần còn lại chia theo tháng…”
Tôi cắt ngang:
“Không cần đâu, trả một lần đi cho gọn.
Em nghĩ ấy cũng không muốn còn liên lạc với em.”
Ánh mắt Tống Nhạc đầy khó hiểu:
“Con không phải của mình em, cũng có quyền tham gia vào quá trình lớn lên của nó.
Anh biết chuyện này là lỗi của , chấp nhận bồi thường, em không cần lấy con ra uy hiếp.”
Tôi dừng phim lại, nghiêm túc Tống Nhạc:
“Anh ngoại là lỗi của , bồi thường và chu cấp là hợp hợp lý. So với tài sản của , em nhận nhà, xe cũng chẳng đáng là bao.
Con từ nhỏ do em chăm, thằng bé là một đứa trẻ nhạy cảm và cần quan tâm. Xin hỏi, giữa lúc đang đắm chìm trong mới, còn bao nhiêu sức lực để nuôi dạy con?
Tham gia vào quá trình lớn lên của nó không chỉ là tiền, mà còn là thời gian và sự hiện diện.”
Tống Nhạc bị tôi đến cứng họng, một lúc sau mới mở miệng:
“Dù sao thì, cũng không thể bỏ ra 20 triệu để ‘mua đứt’ cảm cha con.”
Tôi đưa tay lật bản thỏa thuận ra:
“20 triệu là tiền bồi thường và nuôi con. Nếu muốn bồi đắp thêm cảm, có thể chuyển khoản riêng cho con, em sẽ mở cho nó một tài khoản riêng.”
Tống Nhạc bỗng bật :
“Thẩm Tri Ngư, chưa từng biết em lại coi trọng tiền như , mở miệng ngậm miệng đều là tiền.”
“Chứ không lẽ là ? Yêu có ích gì sao?”
Tống Nhạc nghẹn họng, không thêm gì.
Mặt căng thẳng, rút bút ra ký nhanh vào đơn ly hôn.
Thuận tiện hẹn tôi ngày mai đi đăng ký ly hôn ở cục dân sự.
Sau đó gọi cho tài xế.
Tôi xem xong bộ phim rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau dậy, Tống Nhạc đã đi rồi.
Con trai tôi chạy từ phòng ra ôm chầm lấy tôi, phấn khởi kể rằng tối qua mơ thấy một giấc mơ cực kỳ vui vẻ.
Tôi lắng nghe con kể, rồi nhẹ nhàng với nó:
“Dạo này ba bận công việc, chắc sẽ phải đi công tác một thời gian dài.”
Con trai không như thường ngày mè nheo đòi gọi điện cho ba, cũng không hỏi “Ba bao giờ về?”
Chỉ “Ờ” một tiếng, mím môi rồi :
“Không sao, có mẹ bên cạnh là rồi.”
Tôi không kìm nữa, nước mắt trào ra, phải viện cớ vào nhà vệ sinh để bình tĩnh lại.
Đồng ý ly hôn với Tống Nhạc, ngoài nỗi đau, điều khiến tôi day dứt nhất chính là con trai.
Tôi không thể để con lớn lên trong một gia đình trọn vẹn.
Nhưng tôi biết, cảm giác day dứt này không phải do tôi ra.
Sáng hôm sau, tôi đưa con trai đến trường, rồi cùng Tống Nhạc đến cục dân sự thủ tục ly hôn.
Thời gian chờ là 30 ngày, sau đó sẽ nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Trở lại xe, tôi lại khoanh tròn một ngày trong cuốn lịch.
Đếm ngược đến ly hôn: 30 ngày.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?