8
Tên bắt cóc đóng video lại, rời khỏi phòng trực tiếp, sau đó Hà Sương cũng rời khỏi.
Tôi chủ đi tới cục cảnh sát: “Tôi muốn tìm cảnh sát Triệu Tín.”
Lão cảnh sát thấy tôi rất kinh ngạc: “Chú tưởng cháu không muốn bước vào nơi này.”
“Cháu đến vì có việc.”
Tôi lấy ra đoạn video của Hà Sương và tên bắt cóc, đưa tới trước mặt ông .
Lão cảnh sát liếc mắt một cái ra: “Tên bắt cóc này, là con của Hà Sương.”
“Dạ.”
Tôi gật đầu: “Chú biết này?”
Lão cảnh sát gật đầu: “Không tính là quen biết, lúc trước mẹ con bé bạo hành, đã hỗ trợ hòa giải, không ngờ huống càng ngày càng nghiêm trọng, lại diễn biến đến nước này.”
“Trọng nam khinh nữ, con bé này cũng là một người đáng thương.”
Thật buồn !
Tôi ảnh chụp màn hình: “Mẹ ruột nuôi ấy mười mấy năm và trong video ấy lâu như cũng không nhận ra. Mà và ấy mới gặp mặt vài lần đã có thể lập tức xác định.”
Lão cảnh sát liếc về phía tôi: “Cho nên cháu muốn …”
“Đừng để này chết oan uổng.”
Tôi đưa địa chỉ cho : “Cô ấy hẳn là nên có tương lai tốt đẹp, không nên thối nát ở bên cạnh hai mẹ con như .”
Lúc xoay người rời đi, tôi vỗ đầu: “À, còn nữa, Hà Sương kia…”
Đối diện với ánh mắt của lão cảnh sát, tôi nháy mắt mấy cái: “Cũng có thể tra một chút, không chừng có chuyện thú vị nha!”
Phía sau truyền đến tiếng lão cảnh sát có vẻ tức giận như không giấu ý : “Hác Quy Giai! Cháu cố ý đến đây để tăng công việc cho phải không?”
Khi tôi cúi đầu xem lại đoạn video kia, thời gian đếm ngược của Hà Sương và con trai bảo bối của bà ta đã ràng buộc với nhau.
Mà đứa con kia đã hoàn toàn thoát khỏi phụ thuộc với họ.
Ngày hôm sau, phát sóng trực tiếp sau khi bắt đầu, các fan báo tin: [Chủ trì, chủ trì, chuyện Hà Sương lên hot search!]
Trong lòng tôi thầm cho lão cảnh sát một ngón tay cái, không hổ là lão ca, hiệu suất việc cực nhanh!
[Kẻ bắt cóc là con của Hà Sương! Mấy người tin không?]
[Đây là bao nhiêu oán niệm?]
[Tôi là hàng xóm của Hà Sương, tôi đến tiết lộ!]
[Mọi người không biết, Hà Sương ác độc lại thiên vị, mỗi ngày đem con trai đã trưởng thành cưng chiều như bảo bối, còn con từ lúc mười tuổi đã bị ngược đãi như chó.]
[Mười tuổi đã phải phụ trách giặt quần áo, nấu cơm cho đứa con bảo bối kia của bà ta, thậm chí còn phải giúp con trai bà ta bài tập!]
[Không còn bị đánh.]
[Ôi, các ngươi không nghe thấy, hơn nửa đêm kia bị đánh, khóc cũng không dám khóc lớn tiếng.]
Dân mạng bình luận: [Đây rốt cuộc là nuôi con , hay là nuôi người hầu ?]
[Nghe xong câu chuyện này, tôi chỉ có thể : Đáng đời!]
[Vậy sau đó thì sao? Hà Sương và con trai đã chết rồi sao?]
[Không chết, nghe Hà Sương còn định ra tay bóp chết đứa con kia, bị cảnh sát đuổi tới kịp thời ngăn cản.]
[Cô hình như sắp đưa đến cơ quan chuyên môn, dù sao cũng sẽ không ở lại bên cạnh người mẹ như Hà Sương nữa.]
[Còn nữa, con trai bà ta nghe là ở trường đánh chết một bé, cũng không biết thật hay giả.]
[Thật là có dạng mẹ này, nuôi dưỡng ra loại con trai bại hoại xã hội.]
“Được rồi, thảo luận tạm thời kết thúc, chúng tôi bắt đầu kết nối trực tuyến!”
Hai người phía trước đều rất thuận lợi, thẳng đến người cuối cùng, là một gã đàn ông che mặt.
Cả người hắn toàn máu, đầu cúi xuống, không nhúc nhích, như là đã chết.
Cư dân mạng tinh mắt nhận ra.
[A! Đây không phải là người đàn ông áo đen chết Phong Lương sao?]
Một thanh âm mang theo dòng điện rõ ràng xuất hiện: “Hác tiểu thư, xin chào.”
“Tự giới thiệu một chút, tôi đến từ công ty trách nhiệm hữu hạn Bi Mắc.”
“Nghe gần đây rất không hài lòng với nhân viên của chúng tôi, đặc biệt dự đoán thời gian tử vong của bọn họ.”
“Như không đâu. Cô xem người này, không phải con hắn ta bị tôi bán sao? Lại còn muốn báo thù.”
“Chọc tới tôi, chính là kết cục này.”
[Đây là đe dọa phải không, đe dọa trắng trợn!]
[Có ai báo cảnh sát chưa?]
[Chủ phòng, nguy hiểm!]
Tôi ở đầu kia nghe giọng điệu quen thuộc này, nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ ngây thơ: “Vậy ông tới đi.”
Cá lớn, sắp mắc câu rồi, thật vất vả thả ra dây dài, rốt cục câu con cá thật sự.
Cảnh sát già gọi điện thoại tới, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho tôi.
Tôi từ cửa sổ xuống phía dưới, mơ hồ có bóng người đang lắc lư.
9
Hôm sau, phát sóng trực tiếp như thường lệ: “Hôm nay không coi bói, chúng tôi kể chuyện xưa.”
Fan hâm mộ rất hưng phấn.
[Được , chúng tôi thích nghe chuyện xưa nhất, hôm nay kể chuyện cặn bã nào?]
“Không, tôi kể chuyện của nạn nhân.”
Lời này vừa ra, bình luận nhanh chóng yên tĩnh.
“Cô ấy là một nữ sinh đại học. Người thân trong nhà bị bệnh, cần tiền gấp để chữa bệnh. Lúc này, một người dẫn chương trình tìm tới ấy, mời ấy đi người nổi tiếng trên mạng, kiếm thật nhiều tiền. Cô ấy vốn không đồng ý, một cú điện thoại đến từ bệnh viện khiến ấy hạ quyết tâm vào công ty kia. Mà ấy không biết một bước này chính là vào Quỷ Môn Quan, không còn đường lui.”
“Ở đây ấy quen một người tốt có sở thích tương tự, bọn họ không có gì giấu nhau, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã trở thành thân. Lúc đầu, người phụ trách vì để cho bọn họ tĩnh tâm luyện tập thật tốt, cho nên tịch thu điện thoại di , để bọn họ cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.”
“Cô ấy không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì nơi này có nam có nữ, hơn nữa tất cả quá trình đều vô cùng chính quy.”
“Cho đến khi công ty lấy đi hộ chiếu của họ, mang theo họ rời khỏi đất mẹ. Và ở đó, ấy đã gặp một người đàn ông cấp trên muốn cưỡng hiếp ấy.”
“Cô ấy cực kỳ sợ hãi, muốn rời đi, tìm người phụ trách đòi lại hộ chiếu, chứng minh thư và điện thoại di . Nhưng ấy lại vô nghe chân tướng. Hoá ra là qua vài ngày nữa, nhóm gọi là ‘đào tạo người nổi tiếng’ sẽ đưa cả đám đến Bắc Myanmar, bán mình bán thận…”
“Cô ấy muốn chạy trốn, lại nghĩ về những chàng trai và vô tội, cùng người tốt của ấy.”
“Vì , ấy chạy trở lại, với họ sự thật và bảo họ chạy. Nhưng ấy tuyệt đối không nghĩ tới, người gọi là tốt kia, là kẻ nằm vùng do công ty an bài.”
“Người tốt đã không ngần ngại tố cáo và rằng họ sẽ bị đánh đến mức không thể đứng dậy, bị lột da và sau đó bị ném lên xe tải như hàng hóa. Cô ấy bởi vì phản kháng kịch liệt nhất, bị đánh thảm nhất. Ban đầu ấy chỉ muốn cứu người vô tội, kết quả chôn vùi tương lai của mình.”
“Cô ấy bị nhổ móng tay, chặt đứt hai ngón cái, bị đánh gãy chân…”
“Sau đó, hiểu chính mình chỉ có khuất phục mới có thể đổi lấy một đường sinh cơ. Cho nên ấy đi vào con đường bán thân, dùng cái này để đổi lấy một chút vốn liếng sống sót.”
“Chỉ cần có thể sống sót, ấy ép mình học, dùng sức mà học. Nhưng trái tim muốn trở về nhà vẫn không chết đi. Qua mấy năm, ấy dần dần đạt tín nhiệm của kẻ đứng đầu, họ bắt đầu thả lỏng đề phòng với ấy. Cô ấy nắm bắt thời gian và chạy trốn trong khi họ đang tiệc tùng. Nhưng ông trời vẫn với ấy. Ở một góc đường, ấy gặp ba người. Một kẻ đẩy ấy vào ác mộng là người dẫn chương trình, cưỡng hiếp ấy là tên mở công ty, và người tốt đã đâm sau lưng. Cả bọn cùng nhau đưa ấy tới trước mặt lão đại tranh công. Cô ấy tuyệt vọng nhắm mắt lại, và không thể mở ra. Đến chết, ấy cũng không thể trở về nhà.”
Cả phòng lập tức rơi vào yên lặng, một hồi lâu mới có người bình luận: [Chủ phòng giống như đang kể chuyện của mình, nghe đến sởn gai ốc.]
[Trời ạ, những người kia thật đáng thương.]
[Sao tôi càng nghe càng cảm thấy, người dẫn chương trình, cấp trên, tốt, rất quen.]
[Không thể nào, thật sự là như tôi nghĩ sao?]
[Nhưng bà mẹ trọng nam khinh nữ kia không phải còn chưa bị lộ sao?]
Phải tin tưởng sức mạnh của đông đảo cư dân mạng.
Lúc này, trên màn đạn đột nhiên có thêm một bình luận: [Tao tới tìm mày.]
Tôi hờ hững, với camera: “Được rồi, chương trình trực tiếp hôm nay đến đây là kết thúc, chúng ta… hữu duyên gặp lại.”
[Chờ một chút, sau lưng có người!]
[Đàn ông che mặt? Sẽ không cắt cổ chứ?!]
[Á! chủ phòng chạy mau!]
Một giây sau, màn hình chìm vào bóng tối.
Bạn thấy sao?