Quay lại chương 1 :
Nếu cả nhóm đồng lòng, nghĩ cách cầm cự qua 1 tiếng nữa, chúng ta sẽ cứu.”
Tiểu Tiểu lấy từ trong balo ra một hộp bánh quy.
“Cầm lấy, chia nhau ăn một ít đi.”
Mỗi người lấy một miếng.
Khi hộp bánh quay lại tay Tiểu Tiểu, vẫn còn nửa hộp.
Cậu cao to ngồi gần cửa sổ, lại cao lớn nhất.
“Tôi sẽ canh chừng bên ngoài.
Hễ thấy có người đến gần, chúng ta cùng vẫy rèm cửa.”
“Nước…”
Thằng béo thấy Tiểu Mẫn khát, liền vội đưa nốt chỗ nước còn lại cho ấy.
Tiểu Mẫn thấy Lâm Huệ chai nước trong tay mình, ngại không dám xin, nên chỉ uống một ngụm rồi dúi chai vào tay ấy.
Lâm Huệ uống xong, khẽ :
“Thật ra… thật ra Cố Trạch trách chúng ta cũng có lý.”
Tiểu Tiểu giật mình:
“Cậu là sao?”
“Lớp mình học ở tầng cao nhất.
Hôm đó Trì Mộc Tuyết phát xong bằng tốt nghiệp, ấy đi thẳng lên sân thượng.
Chúng ta ai cũng thấy cả.”
Cái ổ khóa dẫn lên sân thượng đã bị học sinh bẻ từ lâu.
Bọn con trai thường lên đó hút thuốc, thỉnh thoảng có mấy đôi nhau cũng lên lén lút tứ.
Ai biết thì cũng giữ im lặng.
“Ai ngờ ấy lên đó là để tự sát!”
Thằng béo tức giận ném mạnh chai nước rỗng đi.
Tiểu Tiểu phản bác:
“Ai mà có thời gian cứ dòm ngó ấy mãi chứ, rảnh à.”
Cậu cao to vừa vừa ra ngoài cửa sổ.
“Không phải cậu từng sai Tiểu Mẫn và Diệu Diệu bắt nạt Trì Mộc Tuyết sau lưng sao?”
“Ba người các cậu… chẳng phải còn biết chuyện gì nữa đúng không?”
Tiểu Tiểu người to con, chẳng sợ cậu cao to đang là lớp phó thể dục.
“Cậu vớ vẩn gì đấy!”
Cậu cao to nhạt, chẳng bận tâm:
“Thôi nào, đến lúc này rồi, chẳng ai trách ai đâu.
Đám đàn ông bọn tôi không thèm quan tâm mấy chuyện tâm tư nhỏ nhặt của bọn con đâu.”
“Nếu tôi là con , chắc tôi cũng thích Cố Trạch thôi.
Vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại còn rất ‘dịu dàng’.
Bọn con các cậu mê kiểu đó lắm mà, đúng không Vũ Tình?”
11
Tôi thừa nhận, tôi quen Cố Trạch từ nhỏ.
Hai đứa lớn lên cùng làng, học chung từ tiểu học đến khi tốt nghiệp cấp ba.
Nếu không vì chuyện Trì Mộc Tuyết tự sát, có lẽ cả ba chúng tôi đã cùng nhau vào đại học.
Nhưng từ năm lớp 6, Cố Trạch đã thay đổi.
Mãi đến khi Trì Mộc Tuyết xuất hiện, tôi vẫn tưởng rằng cậu ấy chỉ là một thằng con trai đến tuổi dậy thì, nên mới chẳng thèm đoái hoài đến con .
“Tôi không thích kiểu người như Cố Trạch đâu.”
Cậu cao to vẫn tiếp tục trêu tôi: “Vậy cậu thích kiểu gì?”
Tôi liếc xéo cậu ta: “Như cậu ấy, lêu lổng, chẳng nghiêm túc tí nào.”
Cậu ta giơ cánh tay đen sạm lên, khổ: “Lần này là thật, đúng là không ra gì nữa rồi.”
Tình trạng của Tiểu Mẫn ngày càng tệ.
Giọng ấy gần như chẳng nghe rõ nữa.
“Liệu tụi mình còn có thể ra ngoài không?
Biết đâu người biết sự thật… đã chết rồi.”
“Vậy sao mấy người không cùng Trì Mộc Tuyết chết luôn đi?!”
Chúng tôi đồng loạt ngẩng đầu về phía cửa lớp.
Cố Trạch đeo mặt nạ, tay mang găng, tay kia cầm theo một chiếc bình kim loại.
Cậu cao to bật người nhảy xuống từ bậu cửa sổ.
“Đệt, sao đội dỡ vẫn chưa tới?!”
Tiếng của Cố Trạch vang lên từ sau lớp mặt nạ.
“Làm gì có cái gọi là dỡ?
Tòa nhà cũ kỹ này bỏ hoang ba năm trời rồi cũng chẳng ai đoái hoài.
Chắc người ta sớm đã quên nó rồi.”
“Giống như Tiểu Tuyết, các người chưa một ai quay lại thăm ấy.”
Cậu cao to đá văng một chiếc ghế bên cạnh.
Thằng béo nhặt lấy một tấm ván mục dưới đất:
“Cố Trạch, bình tĩnh lại đi.
Không ai Trì Mộc Tuyết cả, ấy tự tử mà.”
“Sự lạnh lùng chính là công cụ người hiệu quả nhất.”
“Tôi đã nghe hết rồi.
Tất cả các người đều thấy ấy đi lên sân thượng, chẳng một ai ngăn lại.”
“Chỉ cần có một người lên, nắm lấy tay ấy, hỏi một câu thôi, có khi ấy đã không nhảy xuống.”
Cố Trạch không còn muốn nghe chúng tôi nữa.
Cậu ấy vặn nắp bình, chuẩn bị thả khí độc.
“Chạy đi em, hắn chỉ còn lại chút khí cuối cùng, không đủ hết chúng ta đâu.”
“Mọi người thử đoán xem, ai chạy nhanh nhất?”
“Dù sao hai đang ngồi dựa tường kia thì chắc chắn tiêu rồi.”
Dòng bình luận vừa mới lướt qua.
Lâm Huệ bật dậy, là người đầu tiên lao về phía cửa sau lớp học.
“Đừng chạy!”
Tôi định cản ấy, không kịp.
Cậu cao to và thằng béo nhân lúc Cố Trạch phân tâm, cùng lao về phía hắn.
Bạn thấy sao?