Tôi đầy nghi vấn, vội hỏi bà ta.
“Thật hả bác, bác đừng dọa bọn cháu chứ?”
“Này cháu, ai bảo bác dọa cháu thế!”
“Bác thật cho cháu biết, tối qua bác đi cỏ về, còn thấy bà nội cậu ấy loanh quanh trong vườn rau.”
Người phụ nữ trung niên này đang phát huy tối đa cái tính lắm lời, một tràng không ngừng, thậm chí còn kể về gia đình của thanh niên mặc đồng phục học sinh.
Tôi nghe bà ta có vẻ rất thật, trong lòng bắt đầu thấy lo lắng.
Nhưng nghĩ lại, dù sao tôi cũng đã nhận tiền rồi, mặc kệ chuyện ai sống ai ch*t.
Thế là tôi chỉ tập trung vào công việc.
Bốn giờ ba mươi phút chiều.
Tất cả mọi việc đã chuẩn bị xong.
Cậu thanh niên mặc trang phục t-ang màu kem, đứng yên lặng một góc trong linh đường bên cạnh sân xi măng.
Linh đường chia thành 2 nơi, trong linh đường này bài trí khá đơn sơ, không có để quan tài vào, chỉ đặt một bức d/i ả/nh lớn rộng 1m và dài 1m.
Có 6 bàn cỗ bày ra.
Lúc này, đã đầy đủ người ngồi.
"Không có dù chỉ một loại rượu, còn bàn cỗ gì, thật mất mặt."
Một ông lão tóc bạc, lẩm bẩm :
"Đúng đấy đúng đấy, một bàn chỉ có chừng mười mấy món ăn, gắp đến hai đũa là hết."
Người dân trong làng buông những lời độc ác một cách không kiểm soát, tác gắp đũa thì không ngừng lại.
Trái lại, trong linh đường lại vô cùng yên tĩnh.
Trong linh đường, một chậu giấy vàng đang bốc cháy đỏ rực, trong góc chất đầy các vật phẩm bằng giấy.
Đương nhiên, chiếc G63 lớn kia mà tôi hứa với cậu thanh niên cũng nằm ở trong góc đó.
Ngay trước d/i ả/nh, là một chiếc đệm rơm đặt ngay ngắn chính giữa.
Chiếc nệm rơm sử dụng để người ta vái lạy cho người đã khuất.
Nhưng lúc này, không có một ai đến vái lạy.
Như thể họ chỉ là những người ngoài cuộc, hoàn toàn không quan tâm người khuất là ai, chỉ đơn giản là đến ăn cỗ bàn thôi.
Tôi, Tiểu Phán và lão Lưu ba người đã hoàn tất công việc, lúc này đang đứng bên trong gian lều dựng sẵn.
“À, cái này.”
Lão Lưu kinh ngạc không biết gì.
Tiểu Phán thì có vẻ kích , nắm chặt hai tay.
“Bọn lão già này, ăn ngon lắm, thực sự không có chút liêm sỉ nào, ông già kia kìa, còn mang theo túi để gói đem về!”
“Được rồi, đừng nhiều chuyện, chúng ta chỉ đến đây t/ang lễ thôi.”
Tôi vừa vừa nhấn mạnh ba chữ “ t/ang lễ.”
Thực ra, khi tôi đang bận bịu sắp xếp bên trong linh đường lúc buổi chiều, người phụ nữ kia đã kể cho tôi nghe về hoàn cảnh gia đình của cậu thanh niên.
Gia đình có 4 người, cậu ta lúc nhỏ bị sốt cao mà tổn thương đến não, nên có lúc bình thường có lúc không.
Vì mà cậu ta sống cùng với bà nội ở nhà, còn bố mẹ cậu ta thì công nhân ở thành phố lớn.
Vài năm trước, bố mẹ cậu ta gặp tai nạn tại công trường và tử vong, bồi thường 300.000.
Đối với người nông thôn, 300.000 là số tiền mà họ cày cấy cả đời cũng không kiếm .
Bạn thấy sao?