Đêm Kinh Hoàng Ở [...] – Chương 4

Khi đến làng Quế Gia, tôi gọi điện cho cậu thanh niên mặc đồng phục học sinh.

Sau khi thỏa thuận xong địa điểm tổ chức bàn cỗ, sân khấu và nơi lập linh đường, chúng tôi vội ăn vài miếng bánh mì mang theo, rồi bắt tay vào việc.

Tôi phụ trách lập linh đường, Tiểu Phán phụ trách sân khấu và thiết bị, còn lão Lưu phụ trách nấu đồ ăn bàn cỗ.

Với nhiều lần việc cùng nhau của chúng tôi, nếu không có gì xảy ra, thì trước 5 giờ chiều chúng tôi sẽ chuẩn bị xong.

Bàn cỗ và sân khấu dựng ở trung tâm của làng, đây là đạo trường tráng xi măng.

Linh đường dựng ở hai nơi, một nơi là căn nhà hai tầng bên cạnh đạo trường, một nơi là ngôi nhà dành cho người quá cố.

Ban đầu tôi không hiểu rõ cầu của cậu thanh niên, sau khi thấy nhà ở của bà nội cậu ta, tôi đã hiểu ra.

Nơi ở của bà nội cậu ta quá nhỏ, chỉ là một căn nhà ngói khoảng mười mấy mét vuông. 

Mặc dù là tổ chức t/ang lễ theo hình thức cao cấp nhất, vị trí của làng Quế Gia quá xa xôi, nhiều đồ lớn không thể mang vào, thời gian cũng rất gấp rút.

Nên việc sắp xếp bài trí có phần đơn giản.

Trong lúc chúng tôi đang bận rộn việc, có một vài người dân trong làng đến xem và bắt chuyện với chúng tôi.

“Chắc các cậu là do Tiểu Dương gọi đến để t/ang lễ phải không?”

Trong số những người dân đến bắt chuyện, một phụ nữ trung niên thân hình mập mập chen vào .

Tôi ngẩn ra, bận nghĩ xem Tiểu Dương mà bà ta là ai.

“Bác ơi, Tiểu Dương là cái cậu mà mặc đồng phục học sinh màu xanh phải không?”

“Đúng đúng, là cậu ấy.”

“Có chuyện gì bác? ”

Người phụ nữ trung niên quanh, rồi bỗng dưng cúi về phía trước tôi

“Ôi, sao các cậu lại để cậu ấy lừa , cậu ấy từ nhỏ đã có vấn đề rồi.” Bà ta chỉ ngón tay vào đầu mình.

Tôi đứng bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì cả, chuyện gì thế này, còn là lừa đảo, người ta đã đưa tiền cho tôi rồi, còn lừa đảo cái gì.

“Cậu ấy lừa gì hả bác?”

Dù có chút phàn nàn tôi theo bản năng mà hỏi.

“Cậu ấy đã với cậu rằng là bà nội của cậu ấy đã mất phải không?”

“Phải, đúng .”

“Cậu ấy là bà nội đã mất vào tối hôm trước phải không?”

“Đúng .”

“Ôi, thằng nhóc này, lừa mấy người trong làng đã đành, giờ còn lừa cả người ngoài.”

“Bác ơi, bác lừa gì cơ?”

Thực ra tôi cũng không quan tâm đến những chuyện này lắm, dù sao, khi tôi chỉnh lại di dung cho bà nội ta, tôi đã nhận số tiền còn lại.

Còn bây giờ nghe người phụ nữ trung niên lải nhải, hoàn toàn là do bản tính tò mò.

“Còn lừa gì nữa, bà nội cậu ta vẫn sống khỏe mạnh, cậu ta lại lan truyền rằng bà nội đã mất, thực là một người không đáng tin.”

“???”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...