Tiểu Phán theo học ngành Hán ngữ.
Theo ý của cậu ấy, việc cậu ấy rời khỏi thành phố đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này việc cho tôi, đồng nghĩa với việc một thiên tài văn học thế hệ mới như cậu ấy sẽ lụi tàn.
“Lão Lý à, không phải tôi muốn cậu, sao cậu lại mang theo hết đống đồ đạc trong cửa hàng đi ?”
Tiểu Phán vừa thở hổn hển vừa hỏi, trên lưng cậu ấy đang vác một chiếc balo to đùng.
“Haha, lần này tôi nhận một đơn hàng lớn, loại dịch vụ cao cấp nhất đấy.” Tôi tự mãn trả lời.
Dù sao, khi xong đơn hàng này, số tiền nhận sẽ bằng nửa năm thu nhập trước đó.
Khi nghe , Tiểu Phán liền dừng bước và quay đầu tôi.
“Cái gì? Loại cao cấp nhất hả? Cậu không tôi chứ.”
Tiểu Phán thấy khó tin, suốt 2 năm việc cùng tôi, cậu ấy chưa bao giờ gặp một đơn hàng lớn như .
Trên thực tế, tôi đã ép buộc cậu ấy học một số kỹ năng cần thiết, trong đó có hát múa t/ang lễ.
“Chẳng phải cậu luôn muốn múa hát sao? Lần này có cơ hội cho cậu thể hiện đó.”
Tôi khà khà, Tiểu Phán với vẻ hứng thú.
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh cậu ấy với thân hình mập mạp đang múa hát trên sân khấu, là tôi không thể nhịn .
“Cái gì, tôi tưởng là cậu đang trêu tôi đấy, hóa ra lại có chương trình này à?”
“Ừ, dù dân làng ở đây cầu không cao, đừng tôi thất vọng nhé, chỉ cần diễn xong trước nửa đêm là .”
Tiểu Phán nhún nhún vai, vẻ như không bận tâm.
Thời đại học, Tiểu Phán là người mặt dày nhất, những chuyện như chạy bộ kh-ỏa th-ân ở sân trường hay tỏ với các ở ký túc xá, cậu ấy luôn là người tiên phong.
Vì , với những việc nhằm ý như thế này, Tiểu Phán rất sẵn lòng thực hiện.
Lúc này, lão Lưu người đi cuối hàng :
“Haha, lúc đó tôi sẽ quay video cho Tiểu Phán, chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Lão Lưu là đầu bếp kiêm phụ việc, cho tôi đã lâu.
Chỉ cần tôi nhận đơn hàng, đều sẽ gọi ấy đến nấu các bữa cỗ.
Mặc dù ngoại hình của lão Lưu không mấy ấn tượng, người gầy gò, kỹ năng của ấy lại không đơn giản, những người khác khi nấu cỗ cần phải có người phụ giúp, ấy thì không cần.
Với các kỹ năng thuần thục trơn tru, ấy một mình có thể nấu đủ thức ăn cho bảy, tám bàn cỗ.
Nên tôi trả công cho ấy rất cao, cơ bản mỗi dịp là 1000.
“Lần này phiền lão Lưu rồi, còn phải giúp tôi mang đồ đạc và dọn dẹp đồ đạc nữa, xong đơn này về tôi sẽ trả thêm tiền cho .” Tôi có chút ngại ngùng .
“Ôi dào, có gì to tát đâu, về mời tôi một chầu rượu là .”
Cuối cùng, khi chúng tôi mang hết đồ đạc từ trên xe vào làng Quế Gia, thì đã gần trưa.
Bạn thấy sao?