Đêm Kinh Hoàng Ở [...] – Chương 14

Một người đàn ông trong đám dân làng mạnh miệng, mấy người bên cạnh cũng nhao nhao đồng lời người đàn ông đó .

“Phang cái rắm vào mặt con mẹ nó, sắp ch*t đến nơi còn không thừa nhận, con mẹ nó đúng là phải bị cắn ch*t.”

Tôi chưa kịp gì, Lão Lưu đang ngồi bên cạnh lại không kiềm chế nữa, vỗ vỗ đùi và đứng dậy.

Tôi nhẹ nhàng giật áo Lão Lưu, biểu hiện cho ấy không nên hành một cách bốc đồng.

“Những việc tồi tệ này là do các người , không liên quan đến tôi, tôi cũng không muốn can thiệp, tôi chỉ hỏi các người, muốn sống tiếp hay muốn tiền.”

“Nếu các người không tin tôi, thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi xem thôi.”

Nói xong, tôi kéo lão Lưu rời khỏi đám người dân làng, tỏ dáng vẻ không muốn giúp đỡ.

“Ấy đừng, đừng đừng đừng mà tiểu sư phụ, tôi tin tôi chắc chắn tin điều thầy .”

Một người đàn ông luống cuống, kéo cánh tay tôi lại rồi nịnh nọt .

Tôi quay đầu một cách lạnh lùng.

“Hửm, bây giờ biết sợ rồi hả.”

“Thứ nhất, tôi đã qua về nguyên nhân th/i th/ể biến đổi, chính là do các người không trả tiền khiến cho bà ấy sinh ra oán hận.”

“Thứ hai, giờ trả tiền cũng không giải quyết nữa, bà ấy đã nhớ rõ mấy người rồi.”

“Vậy, cậu bảo chúng tôi phải gì, chúng tôi đều nghe theo cậu.”

Tôi trầm tư một lát, sau đó ra từng phần trong kế hoạch tiếp theo.

“Đưa tất cả những người nợ tiền tập trung lại, khi đó chúng ta có thể chờ bà ấy tìm đến, các người sẽ không còn phải lo lắng việc từng người bị tấn công.”

“Sau đó, thông báo cho tất cả những người nợ tiền mang đủ số tiền nợ đến, nhớ là không thiếu 1 xu nào, trừ khi mấy người muốn ch*t.”

Tôi dừng lại một lát, rồi bổ sung thêm một câu.

“Một điều cuối cùng, đừng đi một mình, tốt nhất là hành cùng nhau, nửa giờ sau tập trung lại ở đạo trường.”

Người đàn ông nghe xong gật đầu, không hỏi gì nữa, dẫn đầu đám người dân làng vội vàng rời để chuẩn bị.

Sau khi đám người dân làng rời đi, trong căn nhà lộn xộn chỉ còn lại ba người là tôi, lão Lưu và cậu thanh niên.

Lão Lưu lo lắng ngổn ngang hỏi tôi.

“Anh thật sự muốn giúp bọn họ sao? Những kẻ này đã luôn khó dễ cho bà của cậu thanh niên này, không biết sao?”

Với sự đã thành như này, ngọn nguồn trong đó đã dần dần trở lên rõ ràng, bất kỳ ai cũng có thể hiểu việc mà những người này đã vượt quá giới hạn.

“Bây giờ có rất nhiều người nợ mà không trả, bây giờ chúng ta đã bắt thóp họ, nếu có thể giúp một chút gì đó cho gia đình cậu thanh niên thì giúp, tôi cũng không đơn thuần là muốn giúp đám dân làng kia, trước tiên là thu tiền nợ đã, không phải cho rằng đám người dân làng đó sẽ không trả tiền cho cậu thanh niên sao?”

“Ừm, đúng đấy. Nhưng có chắc là đối phó với x-ác o-án kia không?”

“Cũng không chắc lắm, cứ từng bước xem sao thôi.”

......

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...