“Cái quái gì ?”
Ông ta hùng hổ chửi rồi mở chiếc đèn bàn bên cạnh giường, lên bàn tay.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay có chất lỏng màu đỏ thẫm, theo hướng cổ tay mà chảy xuống.
Ông ta nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác chằm chằm bàn tay.
“Lộp bộp.”
Một giọt chất lỏng màu đỏ thẫm khác, đúng lúc rơi vào bên trong lòng bàn tay của ông ta.
Ông ta toàn thân run rẩy, ngẩng đầu lên trần nhà.
Dưới ánh đèn lờ mờ, một thân xác đang bò yên trên trần nhà, cái đầu của thân xác đó xoay tròn 180 độ, không nhúc nhích xuống ông ta.
Sau vài giây , thân xác đang bò trên trần nhà đột nhiên lao xuống.
......
Nhà bà của cậu thanh niên.
Một số người dân làng có ý tránh xa chiếc quan tài ở sát tường, lũ lượt kéo nhau vào trong nhà, khiến tôi và lão Lưu chỉ còn cách ngồi lên giường.
“Tiểu sư phụ, xin cậu hãy cứu chúng tôi.”
Một bà lão tóc trắng đứng đầu .
“Đừng hoảng hốt, từ từ , đã xảy ra chuyện gì ?”
Thực ra tôi không muốn quan tâm đến số phận sống ch*t của những người dân làng này, mặc cho họ tự thân tự diệt.
Nhưng vẫn chưa tìm Tiểu Phán, chưa biết hành tung của x-ác o-án, sau khi nhận thông tin quan trọng từ cậu thanh niên, tôi đã nảy ra ý định dùng những người dân làng này mồi nhử.
Vừa hay những người dân làng này lại cần sự giúp đỡ của tôi, thế là tôi tận dụng điều này, tập hợp những người dân làng nợ tiền lại, mồi nhử dụ x-ác o-án tìm đến, sau đó tôi sẽ an tâm đi tìm Tiểu Phán.
“Ban đêm khi tôi đi đổ nước rửa chân, tôi thấy bà nội của cậu thanh niên đang đứng ngay cổng sân, chằm chằm vào tôi.”
Bà cụ vừa vừa thỉnh thoảng quay đầu về phía nơi để quan tài, như thể có người ở bên trong .
“Điều này đã dọa tôi kinh sợ, tôi lập tức gọi điện thoại cho con trai tôi nhờ giúp đỡ.”
“Ừ ừ, sau đó thì sao?”
Tôi gật đầu .
“Ban đầu tôi tưởng rằng tôi bị hoa mắt.”
“Sau đó, tôi hỏi vài hộ hàng xóm bên cạnh, bọn họ cũng đều thấy.”
Những người dân làng vây quanh ở bên giường, lập tức gật đầu phải.
“Tiểu sư phụ, cậu có phải là đã gặp quỷ không, tuổi của tôi đã cao, không muốn bị quỷ ch*t đâu, cậu nhất định phải cứu lấy chúng tôi!”
Bà lão trong đám dân làng càng càng kích , càng càng xa xăm.
Tôi cảm thấy có chút đau đầu, vội vàng khua tay cắt ngang lời bà lão .
“Có biết vì sao bà ấy lại đến tìm các người không?”
Tôi đột nhiên ra một câu như , đám người dân làng vây quanh không một lời nào, im lặng nhau một lúc.
“Cậu th/i th/ể của bà ấy đã biến đổi rồi mà, th/i th/ể biến đổi còn tính là người sao, chắc chắn là gặp ai cũng cắn, giống như trên phim truyền hình thôi. ”
“Đúng đó, cương thi chẳng phải gặp người là liền cắn sao.”
Bạn thấy sao?