Lần trước video call, bà em là kiên cường, có chính kiến.”
Tôi dựa vào lòng , trong tim tràn đầy hạnh phúc.
Lần này, tôi thực sự đã gặp một người trân trọng và thương mình, cùng một gia đình biết quý mến và che chở tôi.
Trên đường về, chúng tôi đi ngang qua nhà hàng hôm đó.
Qua lớp kính, tôi thấy Trần Sở vẫn đang phục vụ, cúi đầu âm thầm lau bàn.
“Em muốn tổ chức đám cưới ở đâu?” Lý Dương hỏi tôi.
Tôi nghĩ một lát: “Chỉ cần có , ở đâu cũng .”
“Ngốc, đây là ngày trọng đại cả đời, nhất định phải thật hoàn hảo.”
Anh lại cưng chiều vuốt mũi tôi.
“Cuối tuần mình đi xem mấy địa điểm nhé, đã đặt lịch trước rồi.”
Nghe nghiêm túc vạch ra kế hoạch cho tương lai của chúng tôi, lòng tôi ngọt ngào đến lạ.
Lần này, cuối cùng tôi đã chờ đúng người.
(Ngoại truyện)
Sau ba tháng bị giam giữ vì rối trật tự công cộng, mẹ của Trần Sở thả. Bà ta ra khỏi trại với mái tóc rối bời và ánh mắt hằn học. Vừa ra đã thề sẽ “ lại từ đầu”, bản chất chẳng mấy ai thay đổi.
Trần Sở vẫn phục vụ ở nhà hàng cũ, sống tạm trong căn phòng nhỏ hẹp, không còn chút hào quang kiêu ngạo năm nào. Nhưng hắn vẫn , kiêu căng, vặn vẹo, và bệnh hoạn.
Rồi hắn có mới, một trẻ tên An Nghi, xinh đẹp, điềm đạm, có chút bí ẩn.
Họ quen nhau khi thường xuyên đến nhà hàng nơi hắn .
Trần Sở vẫn là gã đàn ông biết cách “ màu”: biết dỗ dành, biết lắng nghe, biết ngọt ngào. Nhưng An Nghi không giống những trước, ít, nhẹ, ánh mắt lạnh như nước.
Một tháng sau, người ta thấy dọn đến sống cùng hắn.
Ba ngày sau, hàng xóm nghe thấy tiếng cãi vã và tiếng đổ vỡ từ phòng hắn.
Có người bảo thấy An Nghi mặt mày bầm tím, vẫn với người ta, “Không sao, em lỡ ngã.”
Ngay cả khi mẹ hắn tới, người đàn bà từng loạn cả bệnh viện, vẫn bằng ánh mắt cảnh giác.
Có lần, mẹ Trần Sở còn cảnh cáo:
“Cô tưởng chỉ cần ngoan ngoãn là sống với nó à? Đừng bày trò!”
An Nghi không đáp. Chỉ , rồi đưa cho bà một ly trà nóng.
Rồi một hôm, Trần Sở và mẹ hắn… biến mất.
Không ai biết chuyện gì xảy ra.
Căn phòng bị tung, máu vương vãi đầy sàn.
Camera khu trọ hôm ấy bị vô hiệu hóa.
Mẹ con Trần Sở từ đó không còn xuất hiện.
Cảnh sát đến tra hỏi, không ai có thông tin gì.
An Nghi? Không ai tìm thấy .
Điện thoại tắt. Tài khoản ngân hàng trống rỗng. Không dấu vết.
Chỉ có người quản lý toà nhà :
“Cô ta dọn đi trước hôm đó một ngày, để lại một câu ngắn:
‘Kết thúc rồi, đừng lo cho tôi.’”
Vài tháng sau, tại một quán cà phê ven biển ở thành phố khác, một người đàn ông cờ gặp một có đôi mắt lạnh như băng đang đọc sách.
Anh ta đến quen.
Cô , nhấp một ngụm cà phê rồi đáp:
“Tôi tên là An Nghi… hoặc cũng có thể không phải.”
Rồi đứng dậy, bỏ đi.
(Hết)
Bạn thấy sao?