Cảnh sát giơ ra giấy tờ điện tử:
“Quyền sở hữu căn hộ này thuộc về đây.”
“Các người xâm nhập trái phép, lại còn hành hung, tin không, chúng tôi có thể xin lệnh bắt ngay lập tức?”
Nghe đến đó, hai mẹ con họ mới chịu câm miệng.
“Cô , có sao không? Có cần đến bệnh viện khám không?” nữ cảnh sát đến bên tôi, hỏi đầy quan tâm.
Tôi lắc đầu, hai kẻ vừa bị khống chế, trong lòng tràn đầy lạnh giá.
Nếu lúc nãy cảnh sát thực sự bỏ đi, tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra đêm nay.
“Đi thôi, đến đồn biên bản. Chuyện như nhất định phải xử lý nghiêm khắc, nếu không họ sẽ chẳng bao giờ biết sợ.” nữ cảnh sát dịu dàng .
Tôi gật đầu, Trần Sở bị áp giải rời khỏi căn nhà.
Ánh mắt hắn ngoái lại tôi không còn chút hối lỗi nào, chỉ còn lại hận thù trần trụi.
Tới đồn, mẹ hắn lập tức bày trò:
Bà ta quỳ rạp xuống đất khóc lóc om sòm, vừa lau nước mắt vừa gào:
“Cảnh sát ơi, con trai tôi từ nhỏ ngoan hiền, sao có thể đánh người? Chẳng qua là vợ chồng cãi nhau thôi mà!”
“Con bà ngoan? Hắn suýt nữa siết cổ tôi chết đấy!” tôi phẫn nộ phản bác.
Cảnh sát tới xem xét thì chỉ thấy một vết đỏ nhạt trên cổ tôi.
Chết tiệt, lúc hắn ra tay thì tàn bạo, cố ý tránh để lại dấu tích rõ ràng.
“Thấy chưa? Thấy chưa?” mẹ hắn lập tức chỉ vào cổ tôi.
“Có gì đâu? Nếu con tôi thực sự muốn đánh, đến dấu cũng không có à?”
Tôi cuống lên về phía cảnh sát:
“Không phải các có ghi âm sao?”
Một cảnh sát lúng túng :
“Đoạn ghi âm xác thực có hành vi quá khích, không có chứng cứ thương tích rõ ràng.
Thêm nữa các người là quan hệ đương, theo quy trình thì cùng lắm là xử lý bằng phê bình giáo dục.”
Cảnh sát thở dài.
Tôi họ không dám tin, trong lòng rơi thẳng xuống đáy vực.
“Cô bé à, chúng tôi hiểu tâm trạng của .” một cảnh sát lớn tuổi bước lại.
“Nhưng không có thương tích rõ ràng, thì rất khó khởi tố. Hay là hai người về trước, bình tĩnh lại.”
“Phải đấy! Cùng một nhà, có gì thì về từ từ !” mẹ hắn lập tức phụ họa.
Tôi bóng lưng hai mẹ con bị thả tự do, chỉ cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ.
Trần Sở còn quay đầu lại tôi, ánh mắt hắn đầy vẻ đắc ý và đe dọa.
“Cô à, tuy lần này không khởi tố , cần phải cẩn thận.” nữ cảnh sát nhẹ giọng dặn.
“Em hiểu, em sẽ chuyển nhà, từ nay cắt đứt với họ.” giọng tôi đầy cay đắng.
Ra khỏi đồn, trời đã hửng sáng.
Trong ánh sáng mờ sớm mai, tôi thấy hai mẹ con kia đang đứng trước cổng đồn chờ tôi.
“Con đĩ! Mày dám báo cảnh sát bắt con tao? Mày cứ chờ đấy!” mẹ hắn chỉ thẳng vào mặt tôi mắng chửi.
Trần Sở thì không một lời, chỉ lạnh lùng tôi.
Ánh mắt đó như rắn độc đang chờ cơ hội cắn mồi.
Tôi cố nén nỗi sợ, bước nhanh ra đường.
Phía sau còn vang lên tiếng chửi rủa:
“Mày chạy đi! Xem mày chạy bao xa! Chuyện này chưa xong đâu!”
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt.
Lên xe rồi, tôi cuối cùng không nhịn nổi, òa khóc nức nở.
Sau khi trấn tĩnh lại, tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho công ty chuyển nhà, rồi gọi tiếp cho môi giới bất sản.
Lần này, tôi phải thoát hoàn toàn khỏi móng vuốt của hai mẹ con nhà đó.
Tôi sẽ không bao giờ để họ có cơ hội đến gần mình nữa.
5
Tôi đang kéo vali chuẩn bị rời đi, vừa mở cửa thì hai mẹ con họ đã đuổi theo tới nơi.
Trần Sở và mẹ hắn đứng ngay trước cửa, căn nhà trống trơn, sắc mặt lập tức đen sì lại.
“Mày dựa vào cái gì mà dọn nhà đi hả?!” Trần Sở xông vào, túm chặt cổ tay tôi.
Tôi vùng ra, giận dữ hét lên:
“Buông ra! Đây là nhà của tôi, tôi muốn gì là quyền của tôi!”
Mẹ hắn gào lên the thé:
“Con đĩ không biết xấu hổ! Con trai tao sống với mày bao lâu, cái nhà này cũng phải có một nửa là của nó!”
“Tôi trả tiền cọc, tôi trả góp từng tháng, mấy người muốn chiếm nhà miễn phí à? Nằm mơ!”
Bà ta bị vẻ tức giận của tôi cho chột dạ, ngay sau đó lại tiếp tục tru tréo:
“Con trai tao đối xử với mày tốt , giờ mày trở mặt là vì bên ngoài có người khác đúng không?!”
Sắc mặt Trần Sở lập tức vặn vẹo méo mó:
“Đúng thế! Mày dọn đi gấp chắc chắn là có trai rồi!”
“Con đĩ! Tao biết ngay mày ăn mặc chưng diện hằng ngày là không trong sạch gì!”
“Các người còn biết xấu hổ không?” Tôi giận đến toàn thân run rẩy.
“Đêm qua ai là người xông vào nhà tôi đánh tôi? Ai tống tôi ra khỏi cửa? Giờ lại quay ra vu khống tôi?!”
“Mày đáng bị !” Mẹ hắn chỉ tay vào mặt tôi.
“Ngày của Mẹ mà không chúc tụng, đồ vô ơn! Đánh mày là còn nhẹ!”
Tôi thẳng vào mắt bà ta, lạnh lùng đáp:
“Con trai bà ăn ở nhà tôi, không trả một đồng, tôi đã nhịn rồi. Giờ còn tôi vô ơn, không biết ai mới là thứ không có lương tâm.”
Bạn thấy sao?