Tất cả chúng tôi đều cúi đầu kiểm tra điện thoại, và đúng là tín hiệu đã đột ngột biến mất. Không thể gửi tin nhắn qua WeChat, cũng chẳng gọi điện thoại.
San San không cam lòng, thử trực tiếp gọi số khẩn cấp 110. Loại số này có quyền ưu tiên đặc biệt, có thể gọi ngay cả khi không có tín hiệu.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ vọng lại tiếng bận "Tút— tút— tút—" kéo dài.
San San giật mình, rơi điện thoại xuống bàn, màn hình tối lại.
"Tôi—"
Cô ấy nuốt khan, căng thẳng : "Biệt thự bên cạnh chỉ cách đây 500 mét. Tôi nghĩ, trong huống này chúng ta không nên tách ra, phải đoàn kết lại.
"Mọi người cùng xuống tầng, đi qua tòa bên tìm người giúp. Mọi người thấy sao?"
Cô vừa dứt lời, tất cả đồng loạt lùi lại một bước, giữ khoảng cách với ấy.
Tiểu Ngũ thẳng thắn :
"Đề xuất của cậu chẳng phải chỉ để ép chúng tôi ở cùng tiểu quỷ sao? Cậu muốn chết tất cả chúng tôi!
"Ngay từ đầu, cậu đã Kiều Môn Chủ là lừa đảo, bảo chúng tôi đừng tin.
"Hơn nữa, bình thường cậu chẳng rời bật lửa, sao lại trùng hợp đúng lúc này lại mất?"
"Cậu…!"
Câu của Tiểu Ngũ dừng lại giữa chừng, chúng tôi đều hiểu nửa câu sau mà ấy không ra.
San San chính là tiểu quỷ!
San San tức giận hét lên:
"Cậu nhảm gì ! Nếu tôi thực sự là tiểu quỷ, tại sao tôi không nhân lúc mọi người đều ở đây mà ra tay ngay? Sao tôi còn cho các cậu thời gian chạy trốn? Điều đó hoàn toàn không hợp lý!"
"Vì năng lượng của cậu chưa đủ. Trong phần bình luận đã , lúc 12 giờ đêm năng lượng của cậu sẽ đạt mức cao nhất, bây giờ vẫn còn 15 phút nữa."
Tư Tư, người nhút nhát nhất từ trước đến giờ, bỗng nhiên nghiến răng, trong ánh mắt lóe lên một tia dữ dội:
"Nếu cậu ta chết ngay bây giờ, chuyện gì sẽ xảy ra?
"Tiểu quỷ có thể lại xuất hiện nữa không?"
Bạn thấy sao?