Đêm Kinh Hoàng Của [...] – Chương 7

Vừa nắm lấy tay Tiểu Lục, tôi lập tức cảm thấy không ổn.

Lòng bàn tay ấy ẩm ướt, dính dấp, toàn là mồ hôi.

Kiều Môn Chủ đã , tiểu quỷ mang theo thuỷ khí—

Tâm trí tôi lập tức rối loạn, tim đập thình thịch không ngừng.

Khoan đã, lời của Tiểu Ngũ không hẳn là vô lý. Quyết định này của tôi, liệu có phải quá vội vàng không?

Mi mắt tôi khẽ giật, định rụt tay lại.

Nhưng Tiểu Lục lại siết chặt tay tôi:

"Được, tôi cũng tin cậu!

"Nhưng cậu có thể đi cùng tôi vào nhà vệ sinh không? Tôi muốn thay băng vệ sinh, rồi chúng ta sẽ cùng tìm chỗ trốn."

Tôi cố gắng giằng tay ra:

"Đợi... đợi chút đi, cậu cứ tự đi trước đi."

Trong ký túc xá, sáu người chúng tôi đứng đối diện nhau, ai cũng đầy cảnh giác. Phòng tối om, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại.

Tiếng mưa đập dữ dội vào cửa kính, gió rít qua các khe cửa, tạo ra âm thanh rên rỉ ma quái.

Bầu không khí kỳ dị, một sự ngột ngạt khó tả bao trùm khắp không gian.

San San gần như phát điên, ấy đá mạnh vào thùng rác bên cạnh:

"Không phải chứ, các cậu thực sự tin những gì người đó sao?

"Tại sao chúng ta phải nghe lời ta? Ở tòa nhà bên cạnh có nhân viên chương trình, chúng ta chỉ cần liên hệ họ để giúp đỡ, trốn thì gì chứ?"

Vừa , ấy tức giận cầm điện thoại lên, gọi đi một cuộc.

Tư Tư vừa nức nở khóc vừa : "Vô ích thôi! Tôi vừa thử, không còn tín hiệu nữa!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...