Mấy đồng loạt hét lên, Tư Tư vội vàng xen vào:
"Tiểu Lục hôm nay tới tháng, các cậu quên rồi à?
"Tiểu Lục, cái quần cậu mới thay sao lại bị dính bẩn nữa rồi? Mau đi thay đồ khác đi."
Tiểu Lục đỏ mặt tía tai:
"Tôi ra nhiều, nằm thế nào cũng bị tràn. Tiểu Ngũ, chỉ vì chuyện này mà cậu nghi ngờ tôi sao?"
Tiểu Ngũ lắc đầu:
"Vì sao cậu lại để Kiều Môn Chủ đăng công khai tin nhắn đó thay vì chỉ nhắn riêng với cậu? Làm như thì nữ quỷ kia cũng biết kế hoạch của chúng ta rồi, chắc chắn ta sẽ tìm cách hoại!"
Tiểu Lục tức giận siết chặt nắm tay:
"Đúng là lòng tốt bị coi như gan lừa. 1 vạn tệ, cậu nghĩ ai cũng có thể bỏ ra dễ dàng sao? Tôi chỉ vì muốn mọi người đều biết cách để sống sót. Tôi lo cho các chị em, mà cậu lại nghĩ xấu về tôi?"
Nói xong, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tiểu Lục vừa , ý rằng người không thể chi 1 vạn tệ chính là tôi.
Gia cảnh tôi nghèo khó, một người trong giới săn tài năng phát hiện và kéo tôi tham gia chương trình. Tham gia sẽ lo ăn ở miễn phí, mỗi lần vượt qua vòng thi còn nhận tiền thưởng, kiếm hơn đi thêm nhiều.
Tôi đã nhận tổng cộng 7 vạn tệ tiền thưởng, tất cả đều gửi về nhà chữa bệnh cho mẹ, trên người chỉ giữ lại vài trăm tệ, đúng là không có khả năng chi ra 1 vạn tệ.
Tiểu Lục là một nhà giàu, tính cách hào phóng, thẳng thắn. Việc ấy bỏ tiền ra rồi cầu công khai giải pháp quả thật rất hợp với tính cách của ấy.
Tôi suy nghĩ lại tất cả những gì mọi người vừa , cảm thấy lời của Tiểu Lục rất hợp lý.
Tôi bước đến bên cạnh ấy:
"Tôi tin cậu.
"Bài đăng này là do tôi đăng. Nếu tôi thực sự là nữ quỷ, chắc chắn tôi sẽ xóa bài ngay lập tức để các cậu không phát hiện ra, nên tôi cũng trong sạch."
Tôi nắm lấy tay Tiểu Lục:
"Chúng ta lập đội chứ?"
Bạn thấy sao?