Tôi do dự.
Biểu cảm của San San trông không giống như đang giả vờ. Cô ấy đúng, nếu ấy là tiểu quỷ, tại sao không tôi ngay?
Tôi San San, rồi quay lại tầng hầm tối đen bên ngoài, nỗi sợ trong lòng tôi gần như nhấn chìm tôi.
Phải sao đây? Tôi nên gì bây giờ?
San San chắp hai tay trước ngực, một tác cầu nguyện, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Đèn trong phòng lại bắt đầu nhấp nháy.
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Không đúng, San San không thể là tiểu quỷ.
Nếu ấy là tiểu quỷ, ấy sẽ không thể tìm ra tôi và Y Y !
Tiểu quỷ không dựa vào thị giác để tìm người mà dựa vào dương khí. Chúng tôi có sợi dây đỏ quấn vào tay, ấy không thể nào thấy .
Nghĩ đến đây, tôi không ngần ngại đóng sầm cửa lại, chạy tới kéo tay San San.
Tiếng bước chân đã tới ngay ngoài cửa.
Tôi cuống cuồng không biết phải trốn ở đâu. San San kéo tôi một cái, rồi chỉ xuống sàn nhà.
Ở góc tường có hai hàng váy dài treo lủng lẳng, tà váy chạm xuống sàn.
Chúng tôi nhanh chóng lăn vào bên trong, nằm bệt xuống đất, nắm chặt tay nhau, không dám nhúc nhích.
Vừa quấn xong sợi dây đỏ, cửa phòng thay đồ bị đẩy mở.
Tiếng bước chân chỉ có một người, hình như ta đang kéo lê thứ gì đó, phát ra âm thanh nặng nề "soạt soạt" trên sàn:
"Nhị Nha, cậu còn ở đây không?"
Cả người tôi đông cứng.
Là Y Y. Cô ấy vừa chạy ra ngoài cơ mà? Sao lại quay lại?
"Cậu trốn ở đâu ? Tôi muốn đi cùng cậu, tôi sợ lắm."
Bạn thấy sao?