"Nghe tôi , tôi không phải tiểu quỷ."
"Tiểu Lục với Tư Tư lập nhóm rồi, Tiểu Ngũ không chịu đi cùng tôi, thậm chí còn chạy một mình. Tôi không còn cách nào khác nên phải đi tìm dao trong bếp để tự vệ."
"Người ta chỉ hai người lập đội, đâu cấm ba người, đúng không? Ba người thì dương khí càng mạnh, càng dễ ẩn nấp hơn. Vì , tôi mới tìm các cậu."
San San nhặt con dao lên, đứng thẳng người:
"Nhị Nha, nếu cậu chạy một mình ra ngoài chắc chắn sẽ chết. Lại đây, chúng ta đi cùng nhau."
Tôi đứng đờ ra đó, quay đầu cánh cửa tối om bên ngoài.
Thật lòng mà , tôi không đủ can đảm để chạy một mình như Y Y.
Nhưng tôi cũng không muốn ở lại đây với San San.
"Đừng lại gần!"
Tôi lùi lại vài bước, tay nắm chặt tay nắm cửa.
Mắt San San đỏ hoe, trông như sắp khóc:
"Làm ơn, đừng đi. Nếu tôi là tiểu quỷ, chẳng phải tôi đã cậu ngay bây giờ rồi sao? Tôi thực sự không phải mà!"
Tôi cũng nghẹn ngào muốn khóc:
"Ai mà biết cậu nghĩ gì? Có khi cậu cố dọa tôi, chờ tôi sợ hãi đến mức mất tỉnh táo rồi mới tôi thì sao?"
Tôi lùi ra khỏi cửa, hít sâu một hơi, định quay người bỏ chạy.
Ngay lúc đó, trên lầu vang lên tiếng "Rầm!", giống như có vật nặng đụng phải thứ gì đó.
Sau tiếng ấy, mọi thứ lại chìm vào im lặng.
Tôi cứng đờ người, không dám đậy.
Đó là Y Y sao? Cô ấy đã chạm trán tiểu quỷ? Hay vô đụng phải ai khác?
Nếu ấy gặp tiểu quỷ, thì chẳng phải San San là an toàn?
Nếu không phải, thì tiếng này có thể thu hút tiểu quỷ đến đó, đúng không?
Trong lúc đầu óc tôi rối tung, cầu thang lại vang lên tiếng bước chân.
San San cũng nghe thấy, gương mặt ấy lộ vẻ sắp sụp đổ, lấy tay bịt miệng, không dám lên tiếng.
Cô ấy liên tục vẫy tay ra hiệu cho tôi, ánh mắt cầu khẩn: "Lại đây, ơn, lại đây!"
Bạn thấy sao?