Đêm Đột Phát Thèm [...] – Chương 6

17.

Cả đêm tôi không ngủ.

Lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi bỗng thấy ấm ướt bên dưới — bụng dưới co thắt lại — tôi tỉnh hẳn.

Cảm giác đau rút quen thuộc tràn đến. Cuối cùng, tôi lại thở phào… nhẹ nhõm.

Kéo dài chút nữa cũng vô ích. Chẳng lẽ tôi lại ra: “Tôi sợ nhà quá giàu, sợ sau này sẽ đè bẹp tôi?”

Hơi thiếu lễ phép một chút.

Lý Nhuận An ngồi trên ghế sofa, tay chống trán, vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm qua Tôi đi nhẹ như mèo, tiếng nước chảy từ máy lọc nghe rõ từng giọt.

Dù đang trong kỳ “rụng trứng đầy đau khổ”, công việc vẫn chất chồng. Tôi gửi đơn xin việc tại nhà, ngồi vào bàn mở máy tính bắt đầu cày.

Hết ibuprofen. Tôi mở app đặt thuốc qua giao hàng.

“Ibuprofen à? …Nếu còn đau thì nghỉ ngơi chút đi.” Lý Nhuận An với vẻ dịu dàng, như thể tối qua chưa từng có gì xảy ra. Anh bước thẳng về phía tôi.

Tôi theo phản xạ khẽ lùi lại, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, cau mày lau mồ hôi lạnh trên trán tôi.

Tôi lặng lẽ đặt ly sữa nóng lên bàn, rồi chẳng chẳng rằng tắt luôn máy tính của tôi.

“Tôi còn phải nuôi thân, không thì lấy gì mà sống?” Ánh mắt tôi lướt qua cổ tay , dừng lại ở chiếc đồng hồ Piaget. Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tự ti và khó chịu.

Tôi ghé sát tai , nhỏ như thì thầm:

“Thiếu gia à, tôi không có xuất thân như . Anh đi là để trải nghiệm cuộc sống, còn tôi mà không đi thì chỉ có nước… xin ăn.”

Bàn tay đang đặt trên vai tôi bất chợt siết chặt. Anh ngẩn người tôi một lúc lâu, ánh mắt như đang lần đầu thực sự rõ tôi là ai.

Tôi lại , mắt cay xè.

Anh quay người lặng lẽ rời đi, khép cửa lại thật nhẹ.

Tôi âm thầm thở phào, cũng không rõ là nhẹ nhõm hay hụt hẫng. Sợ rằng cái suy nghĩ nhỏ bé trong tôi — đã hoàn toàn bị bóc trần.

Khi đau bụng kéo tay , có thể là vì yếu mềm cần an ủi. Nhưng bây giờ… chính là ham muốn trần trụi.

Tôi biết cảm với tôi, không biết bao nhiêu phần thật, và kéo dài bao lâu.

Thôi , không cá cược nữa.

Thời gian như ngừng lại. Tôi gục xuống ghế, đầu óc trống rỗng, chỉ còn thấy bức tường sách đỏ nâu trước mặt.

Cạch. Tiếng cửa mở vang lên. Lý Nhuận An bước vào, cất điện thoại vào túi, vẻ mặt vẫn lạnh như băng.

Tôi ngoảnh mặt đi, không muốn . Ai ngờ bị bế bổng lên. Tôi theo bản năng ôm lấy .

Hôm nay ấy hoàn toàn khác mọi khi: không rụt rè, không ngại ngùng. Bàn tay nóng hổi còn véo một cái vào đùi tôi với vẻ… thích thú vô cùng.

“Lý Nhuận An, —!”

“Chị à…” Anh ghé sát tai tôi, thì thầm bằng giọng trầm thấp:

“Con mà muốn độc lập thì tốt thôi.”

“Công ty nhà em mà cho chị nghỉ phép vài hôm, cũng đâu có gì quá đáng?”

Tôi cố đẩy ra, lại giữ lấy tay tôi, vừa những lời nghe phát sốt, vừa… đỏ mặt như quả cà chua.

“Tôi đang trong kỳ kinh nguyệt…!” Cảm giác khó chịu nơi bụng dưới khiến tôi vừa xấu hổ vừa tức giận.

Anh hít sâu mấy hơi, cúi đầu áp trán lên tóc tôi.

“Em biết chị đang đến tháng.” Giọng khàn khàn, tay giữ tay tôi đặt lên gối:

“Nên chị đừng đậy. Em đang cố bình tĩnh.”

Tôi cứng đờ cả người, bên tai chỉ còn tiếng thở ấm áp của . Tóc tôi khẽ bay, ngứa ngáy tê dại.

Anh cảm nhận sự bối rối của tôi, khẽ bật .

“Chị đừng chọc em bằng lời nữa…” Anh khẽ, lời lẽ như đang van nài:

“Em chịu không nổi đâu.”

“Mỗi lần chị em kiểu đó, mấy câu như ‘em với chị không hợp’… Em lại thấy… thật sự áy náy.”

“Em có rất nhiều thương, muốn trao hết cho chị.”

Tôi im lặng rất lâu, ký ức mấy tuần qua như cuộn phim lướt nhanh trong đầu.

Chúng tôi luôn bị hiểu lầm, luôn bước lệch nhịp.

Gia đình ấy khiến đủ can đảm để theo đuổi, Còn tôi, mỗi lần muốn tiến lên… lại co mình lại vì sợ.

Cả người tôi khẽ run lên, cảm giác chua xót lặng lẽ tràn đến.

Tôi… chậm rãi ôm lại .

Ngay giây sau, lật người bật dậy khỏi giường, chạy vèo vào phòng tắm, nước ào ào tuôn như lũ cuốn.

18.

Một lần nhượng bộ, là mãi mãi không dừng lại.

Tôi nửa chống nửa đỡ bị bế lên xe, đưa đến căn hộ mới mua của . Nội thất bên trong… quen đến mức khiến tôi ngỡ ngàng.

Vừa vào cửa, tôi liền thấy một thứ xấu đến mức không lời nào diễn tả nổi đặt trên kệ rượu. Chỉ có thể là: Xấu… một cách choáng ngợp, dị hợm tới mức kinh điển.

Anh đặt tôi lên sofa, rồi cầm món đó lên… phủ thẳng lên mặt tôi.

Những nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi xuống khóe môi, tim tôi run lên, tai đỏ bừng như lửa đốt.

“Anh không định giải thích gì à?” Tôi kéo món lông xù đó xuống, phồng má hỏi .

“Em tự đan đó.” Anh tôi rất nghiêm túc. “Là áo cho Ma Thục. Sau này nó có thể mặc thay phiên.”

“…Anh gọi cái này là áo á?” Tôi bật , đến mức gập người. Chỉ vào cái thứ kỳ quái trên tay:

“Anh đúng là… biết cách dọa người ta mà.”

Anh ấy tôi khẽ, chưa kịp phản ứng thì bất ngờ kéo mạnh một cái. Theo quán tính, tôi nhào thẳng vào người , đè ngã lăn ra sofa.

Không khí bỗng trở nên mờ ám lạ kỳ. Tôi hoảng loạn bò dậy, chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm túc như đang họp hội nghị.

Lý Nhuận An nén vài tiếng, rồi kéo tôi vào phòng.

“Ờ… cái đống mang theo kia là gì ?” Tôi mấy túi to túi nhỏ trên tay , ngồi xuống mép giường.

“Chị trông có vẻ rất chán nên em định rủ chị gì đó vui vui.” Anh rạng rỡ, đảo mắt quanh phòng rồi… đóng cửa đầy hài lòng.

Tôi im lặng moi ra từ trong hộp một cái bể cá kín mít, thêm một chai cồn nặng mùi, còn có cả đá khô.

“Chị học khối A hay khối C ?” Anh vừa gỡ lớp bọc vừa hỏi, vài sợi tóc dựng đứng trên trán khiến tôi bật .

“Khối C.” Tôi ngồi xổm xuống, giúp tháo lớp xốp chống sốc.

“Hay lắm!” Anh lấy bể cá ra, vui như trẻ con: “Vậy để em một thí nghiệm vật lý cho chị vui.”

Tôi… thực sự cảm thấy sụp đổ.

Anh lôi ra một tấm chăn lông, bảo tôi mở ra, sau đó cắt cắt gọt gọt bằng kéo rồi dùng đất sét cố định nó vào đáy bể.

“Anh trước đi, thí nghiệm này không nổ tung nhà đấy chứ?” Tôi vừa mở nắp cồn vừa hỏi, hơi lo.

Nhớ tới mấy màn thí nghiệm thời cấp 2, chỉ cần đốt thanh magie thôi cũng có thể nổ tung ống nghiệm rồi mà…

“…!” Anh dừng tay, quay lại gõ cho tôi một cái lên trán.

“Đừng nổ. Nếu có sai sót gì, em cưới chị về nhà luôn cho bõ.”

“Nếu không sai thì sao?” Tôi hất tay ra, cố chọc tức.

“Thì em chuyển về ở nhà chị.” Anh đỏ cả tai, quay mặt đi.

Vừa dứt lời, quay sang cầm chai cồn… cầm nhầm. Chai đổ thẳng vào chân .

Cảm giác lạnh tê người giật mình hét khẽ, bật nhảy lên như bị điện giật.

Tôi không nhịn nữa, ôm bụng bò.

Anh cau mặt, mở chai khác, rồi dội một lớp cồn đẫm ướt lên tấm chăn lót đáy bể.

Tôi đưa chân chạm nhẹ vào ngón chân đang co rúm, quả nhiên lại thấy vành tai đỏ ửng không che nổi.

19.

“Khụ khụ, rồi, chỉ còn một bước nữa thôi.” Anh gãi mũi, đặt một tấm kim loại lên đá khô, rồi úp bể cá ngược lên trên.

“Giờ chỉ cần chờ một chút.”

Anh kéo rèm cửa lại, “tạch” một cái tắt luôn đèn.

Căn phòng chìm vào bóng tối. Mọi thứ quen thuộc bỗng hóa lạ lẫm đáng sợ. Ghế bàn máy tính như có ai đang ngồi, mắc áo treo đồ lại giống một tóc dài đang đứng lặng…

Tôi ngồi xếp bằng, mắt liếc xuống gầm giường, tưởng tượng đến khuôn mặt ai đó ló lên… hoặc tiếng gõ nhẹ nhàng kỳ dị.

“Chị à, đừng run nữa.” Tiếng sột soạt vang lên bên tai, giọng thì trầm và mềm đến khó tin.

Tay tìm lấy tay tôi, chậm rãi nắm chặt. Tôi bỗng thấy tim khựng lại, toàn bộ tưởng tượng bay biến.

Anh bật đèn pin, rọi vào bể kính. Tôi vào bên trong, chẳng thấy gì đặc biệt. Thầm mắng mình yếu lòng, mới tí gần gũi đã mất tập trung.

“Chẳng có gì cả.” Tôi ngồi đó đã 5 phút, mà cảm giác như một thế kỷ trôi qua.

Xung quanh im lặng như tờ, chỉ còn tiếng hít thở đều đều của sát bên tai tôi, đập thẳng vào tim.

“Chờ thêm chút nữa là .” Anh đẩy nhẹ cốc nước trên đỉnh bể vào giữa. Trong ánh sáng mờ nhạt, gương mặt chẳng còn vẻ trẻ con như thường, thay vào đó là một nét dịu dàng khó tả.

Người ta bảo, trai đẹp dưới đèn, quả thật càng càng thấy cuốn. Tôi vội cúi đầu, tránh thêm. Bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tôi, như thể chưa từng rời đi.

Bảo sao người ta thích rủ nhau đi nhà ma, không khí kiểu này, đến chó cũng có thể trông thấy đẹp.

“Anh còn chưa đây là thí nghiệm gì?” Tôi hoảng quá phải vỡ sự im lặng.

“Là… mây.” Giọng dịu dàng, ánh mắt dính chặt trên gương mặt tôi.

Tôi vô thức vén tóc, bỗng thấy hối hận vì hôm nay không kẻ eyeliner.

“Đây là một buồng mây thu nhỏ. Chút nữa, mình sẽ thấy mây hiện lên.” Anh ngừng vài giây. “Đó là dấu vết mà các hạt để lại.”

Tim tôi đập như trống trận. Tôi ngồi bất , cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang.

Bên trong bể kính bắt đầu xuất hiện những vệt mây trắng mờ. Tôi siết nhẹ tay lại.

Có vệt dài, thẳng tắp. Có vệt ngắn, to dày. Có cả vệt cong vút như đang lạc đường…

Tất cả mềm mại, cứ thế lần lượt hiện lên.

“Như Vân…” Anh lặng lẽ những vệt mây trong bể, tay nắm lấy tay tôi chặt hơn.

“Mây trên trời, chẳng bằng gặp em hôm nay.”

Anh thì thầm như một mình.

Trong lòng tôi như có núi lửa phun trào — Bằng không thì vì sao cả người tôi đỏ rực, má nóng như lửa?

Anh luồn tay ra sau gáy tôi, khẽ khàng nhắm mắt lại.

“Tống Như Vân… cho một cơ hội, không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...