Đêm Đen Ở Hồng [...] – Chương 7

“Đây là cậu Từ Dương mà con từng nhắc, thuở nhỏ của con.”

Bà ngoại của Lý Niệm trông ít nhất cũng phải hơn trăm tuổi, toàn thân nhăn nheo, lại đeo đầy trang sức vàng bạc, từ tai đến tay chẳng chừa ngón nào.

Bà gật đầu, ra hiệu cho tôi nằm xuống trước mặt mình:

“Nhắm mắt lại.” “Dù có thấy gì, nghe gì cũng không mở mắt.”

Vì mạng sống, tôi gật đầu lia lịa.

Ngay khoảnh khắc nhắm mắt, một mùi tanh lạ xộc thẳng vào mũi — vừa như máu, vừa như hải sản ươn.

Tiếp đó là cảm giác như hàng ngàn con kiến đang bò khắp người.

Tôi quá tò mò, không nhịn , hé mắt ra — thì thấy bà cụ trước mặt đã biến thành một con trâu nước mắt đỏ, có tay chân người.

Con trâu đó há miệng nhả ra một con sâu to như rết, rồi lạnh lùng đưa nó đến trước mặt tôi:

“Nuốt đi.”

16

Tôi hoảng loạn sang Lý Niệm — ấy chỉ quay mặt đi, không hề gì.

“Bà ngoại tôi là vì muốn tốt cho cậu. Cậu cứ ngoan ngoãn ăn đi.”

Thì ra, Lý Niệm đã lừa tôi ngay từ đầu.

Video mà ấy đưa — cảnh tôi “ chuyện với không khí” — cũng là hàng dựng sẵn.

Sở dĩ Lê Nhã và Hình Thiên trong nhóm không chịu về Cấm Mẫu là vì người địa phương thật sự rất sợ thứ đó.

Nhưng nếu bản thân là người mang dòng máu Cấm Mẫu thì lại không có gì phải sợ, thậm chí còn về nó một cách thoải mái — như chính Lý Niệm .

“Vậy ra ngay từ đầu, chính cậu đã bỏ cổ vào đồ ăn của tôi, khiến tôi tin tưởng, rồi từ từ dẫn tôi tới gặp bà cậu?”

“Nhưng… tại sao? Chúng ta đâu có thù oán gì, thậm chí còn từng quen biết nhau từ lâu…”

“Đúng! Chính vì quen từ lâu nên tôi mới thế!”

“Tôi đã rồi mà, tôi thích cậu từ hồi tiểu học. Thế mà lần tái ngộ cậu lại chẳng nhận ra tôi…”

“Đúng như lời bà tôi , đàn ông đều bạc vô cảm, chỉ khi trúng cổ mới có thể chết đi sống lại.”

“Nên… bà tôi không muốn cậu, chỉ muốn chúng ta bên nhau mà thôi.”

Thì ra, Lý Niệm đưa tôi đến đây vì chỉ có những Cấm Mẫu dày dạn kinh nghiệm như bà ấy mới hạ cổ.

“Tôi thấy cậu tán tỉnh Lê Nhã, tôi thật sự thất vọng. Có tôi rồi vẫn chưa đủ sao?”

Tôi thấy Lý Niệm đã hoàn toàn mất kiểm soát, gì cũng không logic nổi nữa. Tôi vội chộp lấy áo định bỏ đi, bị Cấm Mẫu chặn lại, bóp cổ đến nghẹt thở.

Bà ta dùng tay người bóp miệng tôi ra, há cái miệng trâu to như chậu rửa mặt, định nhả con cổ trùng từ bụng vào miệng tôi.

Con trùng càng lúc càng gần — thì đúng lúc đó, tiếng chó sủa vang lên ngoài cửa.

Cấm Mẫu lập tức dừng lại, hoảng hốt quay đầu .

Và một giọng quen thuộc vang lên ngoài cửa:

“Nhân vật chính luôn xuất hiện sau cùng!”

17

Đại Bôn xuất hiện, hai tay dắt theo hai con chó chăn cừu đen to tướng, và không chỉ có mình hắn — các cùng phòng tôi cũng đến đủ cả, tay ai cũng cầm theo “vũ khí”.

Tôi ho khan vài tiếng rồi càu nhàu:

“Mấy ông mà đến trễ tí nữa thì tôi đi đời nhà ma rồi đấy!”

Thật ra, trước khi đi đến đây, có một người đã gửi cho tôi một tin nhắn cực kỳ quan trọng.

Chính là lão Hình Thiên trong nhóm shipper.

【Nhóc à, tôi suy nghĩ kỹ rồi, vẫn quyết định thật với cậu.】

【Cô hay ăn cùng cậu dạo gần đây, tôi nhận ra. Trước đây ta là người làng tôi. Gia đình có huyết thống Cấm Mẫu, bà ngoại là người chuyên dùng tà thuật. Hồi đó tên ta là Lê Niệm, giờ đổi thành Lý Niệm.】

【Tôi ra ấy rất thích cậu. Mà Cấm Mẫu thì rất hay ghen, giỏi hạ cổ. Người bị dính cổ cả đời chỉ Cấm Mẫu, ai khác là bụng nổ ruột vỡ mà chết. Tôi sợ cậu bị , lại không dám . Nay chịu hết nổi, tôi quyết định ra hết.】

Chỉ nhờ tin nhắn ấy, tôi mới kịp tỉnh ngộ, coi như cứu mạng tôi rồi còn gì.

Thế giới này đúng là có đủ loại quỷ quái, cũng còn những người như Lê Nhã hay Hình Thiên dám đứng lên chống lại.

Sau đó, Hình Thiên còn gửi cho tôi thêm một số liên lạc:

【Đây là tam bách công mà tôi quen, giỏi xử mấy chuyện kiểu này. Cậu kết đi, nếu có duyên ông ấy sẽ giúp.】

Tôi nhắn cho tam bách công, vừa nghe tôi là người do Hình Thiên giới thiệu, ông ấy lập tức nhận lời.

Ông bảo tôi giả vờ nghe theo, để Cấm Mẫu rút cổ trùng trong người tôi ra, vì muốn hạ cổ thì phải lấy con cổ mẹ cũ trước đã.

【Còn lại thì đơn giản thôi. Nói cho cậu bốn chữ: Quỷ sợ người ác.

Cậu có đứa nào hay ra vô vũ trường, bar bủng không? Người như mang sát khí trời sinh, ngay cả Cấm Mẫu cũng phải nể mặt ba phần.】

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Tôi ôm chầm lấy Đại Bôn như người chết đuối vớ phao:

“Tôi đúng là có đứa như thế thiệt!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...